Trang

Music

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2018

Bình yên quay về


Khi còn bé, ta có cả một bầu trời ước mơ, nào là lớn lên sẽ làm ca sĩ, làm nhà văn, sẽ được rong chơi và khám phá những vùng đất xa xôi vĩ đại,… Ta có cảm giác như cả vũ trụ nhỏ bé nằm gọn trong tay mình để mình điều khiển, và điều ấy khiến ta hạnh phúc.
Lớn lên một chút, ta mơ đến những gì thực tế hơn, gần gũi hơn, như có một mái ấm, sở hữu những tiện nghi vật chất
Càng lớn dần lên, ước mơ ta lại càng bé lại. Ta không muốn mơ mộng những điều viễn vông xa xôi nữa. Ta bớt hoạt bát, náo động và muốn tìm về thế giới riêng của mình trong khoảng lặng nào đó. Ta không còn mơ ước sở hữu một gia sản kếch xù, được mọi người tôn vinh với chức tước, địa vị nào, cũng không mong được thân với nhiều người, nhưng chỉ muốn tìm một vài tri kỷ. Bởi ta đã hiểu tất cả những điều bên ngoài ấy rồi một ngày nào đó sẽ ra đi không một lời từ biệt. 
Khi ấy, ta chỉ cầu mong mình biết bằng lòng đón nhận những gì xảy đến mỗi ngày trong một tâm hồn bình an. Cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh. Giọt nắng gay gắt nào rồi cũng sẽ tan nhanh, chẳng ai khổ mãi, chẳng ai sướng lâu bao giờ. Cuộc đời là một sự tuần hoàn, nắng mưa thay đổi theo thời tiết. Chỉ cần ngay giây phút hiện tại, ta cố gắng giữ tâm hồn an vui, thế là đủ rồi. Quá khứ thì đã xa rồi, hãy tiễn biệt để nó ngủ yên. Ngày mai ra sao, ai biết được. Thế để hiểu ta nên tìm kiếm điều gì để tâm hồn tìm được sự an yên.
Chạy lòng vòng giữa chuyến xe cuộc đời, cho đến lúc nào đó ta thấy mình cần dừng lại để tìm lại long mình, để hiểu trái tim mình rằng nó đang cần gì. 
Tôi, mỗi ngày tất bật với bao công việc, lắng nghe những trăn trở của phụ huynh học sinh để biết mình cần tìm ra phương hướng nào tốt nhất cho các bé. Họ về rồi, mình lại một mớ công việc không tên. Gác hết lại những cảm xúc của một lúc nào đó để tập trung vào thực tế. Rồi lại tranh thủ đến với các em trong vài môn học nhẹ nhàng. Nhìn những nụ cười hồn nhiên trẻ thơ, lòng tìm lại sự thanh thản. Tối đến lại được véo von hay những bài giáo lý. Giữa những tất bật lại tìm được những giờ phút lặng một mình bên Chúa, vị thượng đế vĩ đại của tâm linh. Sau một ngày cũng thanh thản trong thế giới của riêng mình. Nhìn đâu đó phía cuộc đời để biết mình phải làm gì cho mình.
Đi qua nửa đời người, tôi mới hiểu mình đang tìm gì và cuối cùng sẽ phải đạt đến điều gì. Sự thanh tịnh đã chịu hiện hữu trong tâm hồn mãi mãi. Trải qua tất cả đủ nếm những mùi vị của cuộc sống, tôi thấy mình chẳng cần gì ngoài sự BÌNH YÊN. Nhìn lại thấy những năm đã qua mình sống hạnh phúc, không ham hố những thứ mau qua, không phải cố gắng trong vai diễn giả tạo rồi phải đó buồn bã sau bức màn sân khấu hạ xuống. Có khóc đấy, có cười đấy, có những khốn khổ đấy, nhưng rồi gạt nước mắt để mạnh mẽ bước qua tất cả và can đảm để đón nhận cuộc sống trước mắt dù có thế nào.
Cảm tạ Chúa, cảm ơn tình cảm gia đình và những người bạn tri kỷ cùng đồng hành với mọi thăng trầm để mình sở hữu được một gia tài cao quý đó là sự bình yên.