Tôi ngắm nhìn dòng sông trôi. Mỗi chiều, thủy triều
lên để thay đi một dòng nước khác. Dòng nước hôm nay chẳng phải là dòng nước
của hôm qua nữa. Chiếc lá mới hôm nay đã già hơn hôm qua một chút rồi. Vẫn nhớ
bài triết học ngày xưa, dưới con mắt của Heraclitus, mọi sự vật trong thế giới của chúng ta luôn
luôn thay đổi, vận động, phát triển không ngừng. Thế giới như một dòng chảy, cứ
trôi đi mãi. Từ đó, ông đưa ra luận điểm nổi tiếng: “Không ai có thể tắm hai
lần trên cùng một dòng sông”. Quả thật, vạn
vật đều thay đổi biến chuyển theo từng thời khắc cuộc sống.
Một hạt
giống được gieo xuống đất, nó thối đi và nảy mầm. Mầm lớn thành cây. Chúng ta
có một cái cây. Hạt giống hay mầm non kia không còn tồn tại, mặc dù chúng tạo
ra cái cây. Cuối cùng, trái cây được tạo ra, nó được tạo ra từ cây, nhưng không
phải là cây. Để từ một hạt giống biến thành trái cây thì nó đã có một sự biến
đổi vô tận.
Các tế bào
của chúng ta cũng vậy, nó đang chết đi và tái sinh mỗi ngày. Với mỗi khoảnh
khắc trôi qua, chúng ta là một khung tranh trống rỗng và chúng ta có thể tạo
nên một bức tranh mới cho đời mình. Mỗi khoảnh khắc dẫn tới những khả năng vô
hạn. Chúng ta là những nghệ sĩ vẽ tranh của chính đời mình. Và chúng ta có một
sự lựa chọn đường nét của cây cọ để vẽ nên bức họa đời mình. Tất cả tùy thuộc
vào điều chúng ta có muốn hay không.
Tôi tự nhủ: vạn vật đổi thay, lẽ nào con người chúng
ta lại giậm chân tại chỗ? Ta không thể chỉ bằng lòng với những điều mà ta cứ
ngỡ mình đã ổn rồi. Không thể cứ sống mãi với những điệp khúc cũ rịch buồn bã
nữa. Cần phải có những bước đi mới vì cuộc sống là một biến chuyển không ngừng
từng phút từng giây. Đó chính là điều mà đạo lý gọi là ơn tái sinh. Tái sinh là cởi bỏ con người
cũ, là trở thành như trẻ thơ là hoàn toàn chấp nhận lệ thuộc vào Thiên Chúa, là
khước từ ý muốn tự cứu lấy mình bằng những cố gắng, những lý lẽ và phương tiện
riêng của mình. Điều làm chúng ta khó thay đổi là do chúng ta cứ muốn nằm lỳ
trên vũng lầy dơ bẩn của những hôi hám mà không chịu bước ra để đến những khung
trời mới, chúng ta ngại đổi thay, ngại phải làm mới lại con người của mình.
Nhưng thật
là một mâu thuẫn khi sống ở thời đại chúng ta. Chúng ra thường thích sắm những cái
mới. Chiếc máy vi tính vẫn sử dụng hằng ngày chẳng hư hỏng gì nhưng thấy nó
không hợp thời thì ta có thể dễ dàng kêu thợ đến ráp cái máy mới. Trong khi ta
thay đổi rất nhiều thứ xung quanh, thì có một điều cần thay đổi thì ta lại
chẳng đổi thay. Với bản thân, ta lại cứ thích “sử dụng đồ cổ”.
Có lẽ đã
đến lúc để ta retast lại đời mình cho sạch hơn, mới hơn. Tái sinh là thay những cái cũ bằng
những cái nhìn mới, bằng cách ra khỏi con người của mình, loại khỏi mình những
hận thù ghen ghét, để tập sống bao dung hơn,
quảng đại hơn. Tái sinh là ra khỏi bản tính ích kỷ để có thể mở lòng trước cuộc
đời, hầu cho ta biết yêu người, yêu cuộc sống hơn.
Có biết bao
lần tôi muốn sinh lại thành con người mới, nhưng lực bất tòng tâm. Đó bởi vì
việc sinh lại không chỉ bởi do sức riêng của tôi mà còn phải nhờ ơn Chúa.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh!
Ơn phục sinh chính là đối tượng của niềm tin.
Xin cho đức tin của con vào Chúa không bao giờ đổi thay trước những sóng gió
bão táp cuộc đời. Con tin Chúa đã chết để con sống một cuộc sống hạnh phúc. Vậy
nếu con cứ lê lết trên những lối mòn cũ của tội lỗi, thì xem ra cái chết đớn
đau của Chúa lại vô nghĩa quá. Con cũng không thể cứ buồn nản chán chường trước
con người tội lỗi của mình. Việc cần làm là con phải đổi thay với những bước đi
mới trong ân sủng Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi con người cũ của mình
và can đảm để Chúa biến đổi cuộc đời con nên mới hơn, tươi đẹp hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét