Trang

Music

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Một ngày mới bắt đầu....

Một ngày mới bắt đầu....
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ chẳng màng đến những phiền muộn của ngày cũ. Vì những gì đã thuộc về quá khứ thì chẳng thể nào thay đổi được.

Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ trân quý mỗi khoảnh khắc của cuộc đời mình. Tôi sẽ yêu quý và sử dụng tốt từng giây phút mà cuộc đời ưu ái ban cho tôi, vì tôi hiểu thời gian không bao giờ quay trở lại.
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ đối diện với những thử thách mới bằng tất cả lòng can đảm và sự nỗ lực của mình. Tôi sẽ không trốn mình trong sự sợ hãi. Tôi cũng không lo sợ thất bại, bởi thất bại là mẹ thành công mà.
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ mở rộng tâm hồn và trái tim mình để hòa nhập với những người xung quanh. Tôi sẵn sàng tha thứ cho mình và cho người. Tôi không quá dằn vặt lỗi mình và xét nét lỗi người, bởi chẳng ai là hoàn hảo cả.
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho cuộc sống mình, sẽ làm bất kỳ điều gì mà tôi cảm thấy vui sướng. Tôi sẽ làm mọi công việc với niềm vui, để mang lại hạnh phúc cho người khác.
Một ngày mới bắt đầu.....Tôi sẽ sử dụng đôi tay, con tim và khối óc tôi cho cuộc đời này, bởi lẽ cuộc đời đã ban phát cho tôi quá nhiều.
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ tự thưởng cho mình những giờ phút thư giãn sau một ngày làm việc, như khi tản bộ một mình dưới con đường mòn rợp bóng lá me bay, hay khi tìm ít phút ngắm bình minh lên hay hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, hoặc khi nhìn ngắm bông hoa nhỏ li ti chứa bao điều kỳ diệu, nghe tiếng gió thì thầm để cảm nhận hơi thở cuộc sống.... Hạnh phúc đến với tôi từ những điều nho nhỏ bình dị tầm thường trong cuộc sống.

Một ngày mới bắt đầu.....Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những kinh nghiệm mới, cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến nhàm chán của mình. Cuộc sống này có muôn màu và tôi sẽ tận hưởng hết những “hương vị” khác nhau của nó. Bởi tất cả sẽ dạy tôi nên người.
Một ngày mới bắt đầu..... Tôi sẽ mỉm cười đón nhận tất cả những gì sẽ xảy đến trong ngày hôm nay, không vội vàng, không nóng nảy, nhưng an nhiên đón đợi.
Một ngày mới bắt đầu....và mỗi ngày sẽ đều là một ngày mới



Ký ức yêu thương


Mất điện....
Bao công việc đang ngổn ngang mà lại mất điện lúc này thì thật là... Thôi, đành thắp ngọn nến nhỏ lên ngồi đọc sách. Lật được vài trang chợt nhớ chữ quá. Quả là lâu lắm rồi không viết. Công việc và cuộc sống đã cuốn tôi đi một đoạn đường rất xa. 
Dạo bước trên sân nhà trong đêm hè, gió thoảng nhẹ mơn man làn tóc, tự dưng những ký ức của hơn hai mươi năm trước chợt ùa về. Luôn có một chỗ thật sâu trong trái tim tôi. Đó là ký ức về những ngày thơ trong trẻo hồn nhiên. Đã từ lâu lắm rồi không còn tìm về với những ngày tháng ấy nữa. Bạn bè xưa cũng chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt thân quen nào. Từ ngày bước chân lên con tàu Thống Nhất trong một sáng mùa đông lạnh giá ấy, tôi chưa một lần về lại quê hương. Thỉnh thoảng nghe mẹ kể những chuyến về thăm quê, đường xá sạch đẹp hơn, có những công trình mới này nọ, rồi người này còn, kẻ kia mất. Căn nhà xưa của gia đình được gia chủ quy hoạch lại hoàn toàn, đến nỗi mẹ chẳng còn nhận ra nữa. Tôi đi xa có lần về thăm nhà, có người bà con ở bên Bắc gọi điện qua hỏi thăm. Tôi thật ngại khi trò chuyện với họ mà chẳng nhớ nổi họ là ai. Chuyến tàu thời gian đã đưa anh chị em tôi mãi mãi đi xa. Mỗi đứa một công việc, chẳng có thời gian cho một chuyến hồi hương từ ngần ấy năm xa quê. Những tháng ngày hồn nhiên trong trẻo ấy bây giờ chẳng thể tìm lại trong ánh mắt của đám trẻ ngày nay, bởi tuổi thơ của chúng bây giờ làm gì có được những điều mà tôi đã có ngày xưa. Bao nhiêu năm đã qua, tiếng khóc nụ cười cũng đã khác, vậy thì làm sao có thể chờ đợi vào sự dừng lại của thời gian.
Các anh chị tôi lên chức bố, mẹ, mỗi người có một lối đi riêng. Tôi cũng có lý tưởng riêng tôi. Bố mẹ cũng đã trở thành ông bà. Các cháu lớn khôn dần. Bỗng thấy tôi già trong cái tâm hồn đô khi vẫn đượm chất trẻ con. Quá khứ lại ùa về.
Hơn hai mươi năm qua, có một gia đình đông con đầm ấm bên nhau trong những tiếng cười giòn tan dưới khói bếp lam chiều của những ngày xuân, qua nắng hạ, rồi vào thu, sang đông với sự chăm chút dịu dàng của mẹ và tình yêu cao cả của bố. Đùng một cái, chuyến tàu định mệnh chở hàng hóa bị đắm, thế là cả gia đình dắt díu nhau vào Nam lập nghiệp. Những ngày khổ cực bắt đầu. Nhưng chỉ khổ cực thêm cho bố mẹ tôi thôi. Dù khó khăn đến mấy, bố mẹ cũng không để chúng tôi phải vất vả hay biết đến những khó khăn. Con nhà nông nhưng chúng tôi chẳng bao giờ phải lội ruộng hay lên rẫy. Hàng xóm trách bố mẹ tôi quá cưng chiều con cái. Chị kế tôi nhạy cảm nên thấy nỗi khổ cực của bố mẹ. Chị thương tuổi thơ đã sớm biết đến cái khó ấy, nên khi lớn lên, vài lần chị viết thư cho tôi kể về “cái tuổi thơ non nớt đáng thương”  hồi ấy. Tôi thì lại không thấy như vậy. Tôi vốn thích câu nói của Marc Levy trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của ông rằng: “ Tuổi thơ có giá trị của nó. Nó giúp xây dựng nền tảng cho những ước mơ và cuộc sống của chúng ta. Chính trong ký ức về tuổi thơ, ta sẽ tìm được nguồn sức mạnh cho mình.” Tôi nghiệm thấy tất cả là ký ức yêu thương. Có thể nhờ những sự cảm nghiệm về khó khăn ấy mà gia đình tôi có những người con người cháu trưởng thành như hôm nay.
Ký ức tuổi thơ ngày xưa ấy mãi dõi theo cuộc đời tôi cho đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng anh chị em có dịp ngồi bên nhau kể lại mà cười đến chảy nước mắt. Không thể quên những buổi trưa không ngủ trốn mẹ đi chụp cào cào, đi chơi làm nhà, bắt cua dưới suối. Rồi những đêm hè nóng nực, mấy anh chị em tôi ra trước nhà tắm sông, chặt cây chuối để tập bơi,...  Rồi những chiều đông lành lạnh xuống nhà nội nướng ngô khoai bên bếp trấu thơm phức. Tàn tro đã lạnh kể từ khi nội vĩnh viễn ra đi. Bếp lửa cũng không còn hồng như ngày xưa tháng cũ. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại và mơ về ngày xưa ấy, tôi vẫn nghe tiếng cười giòn tan của nội hòa cùng mùi thơm của ngô khoai. Nhớ mãi con đường làng, một bên là con sông nhỏ, một bên là đồng lúa xanh dẫn chúng tôi đến trường, rồi những chiều đi nhặt là bàng xâu thành từng chuỗi mang về cho mẹ để dành cho thổi cơm ngày đông.
Ôi! Tất cả là ký ức yêu thương nuôi lớn đời tôi cho đến tận hôm nay, khi đời tôi đã biết đắng biết cay, biết cái hạnh phúc của phận người. Tất cả những ký ức đó đã nuôi lớn đời tôi từng ngày, giúp anh chị em chúng tôi cứng cáp hơn trong bão tố, tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh để đứng vững giữa sóng gió cuộc đời.
Tôi đã đi nhiều nơi, sống với nhiều con người, nhưng có một tình yêu tôi luôn cất giấu thật sâu trong trái tim để không bao giờ bị đánh cắp, đó là những tháng ngày thơ ấu đong đầy yêu thương.
Vâng, dù cho bước chân tôi có đi đến chân trời góc biển thì tình yêu trong tôi vẫn mãi dành cho quê hương với những ngày thơ yêu dấu ấy.
Tháng năm không còn quay trở lại nhưng yêu thương thì luôn mãi quay về. 

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Bình an Cha ban


“Thầy để lại bình an cho anh em". Ga 14, 27

Sống trên đời này, ai ai mà chẳng mong muốn cho mình được bình an. Tôi cũng chẳng ngoại lệ. Cuộc sống nhiều thách đố, ganh đua, tị hiềm, tôi mong mình có được một bến đỗ an thân, chẳng bị ai làm phiền, chẳng sự gì khó khăn xảy đến. Thế nhưng, có mong cũng chẳng được, ước cũng chẳng tới. Nhưng, chả lẽ tôi đành phải chấp nhận trong sự cố gắng những khó khăn ấy chăng? Hay có cách nào khác để tôi vượt qua một cách thanh thản hơn?
Lâu nay, tôi cứ hiểu bình an là không có sóng gió. Cuộc đời bình an là một cuộc đời phẳng lặng, thanh bình. Tôi luôn mong cuộc đời mình đừng có bất trắc gì, đừng mang những nỗi oan khiên khiến cho tâm hồn thêm mệt nhọc.  Nhưng hôm nay, với tuổi đời chưa dài nhưng cũng không quá ngắn, tôi có ý niệm về sự bình an khác với xưa nay. Sự bình an mà con người hằng mong chờ là sự bình an giả tạo, một sự bình an nhìn bên ngoài thì không có sóng gió, nhưng trong tâm hồn là cả một sự sục sôi. Bình an sao được khi tôi cố tránh né mọi sự khốn khó trong đời. Bình an làm sao đến khi tôi cố gắng muốn trốn chạy những bất trắc, những phiền toái xảy ra trong đời mình. Ngay khi tôi cố tránh né thì là lúc tôi chẳng được bình an.
Cuộc sống thì luôn có những khó khăn rình rập, chẳng bao giờ tôi có thể tránh khỏi những rủi ro đó dù muốn dù không.  Vấn đề là làm sao tôi có thể đối diện, đối đầu với những thông tin không lấy gì làm tốt lành với tấm lòng an bình, không xao xuyến. An bình trong tâm hồn hay an bình nội tâm là điều cần thiết để sống trên đời. Khó khăn là điều không tránh được, chúng ta phải đối đầu với những khó khăn đó. Nhưng đối đầu như thế nào, đó là điều quan trọng.

“Bình an Cha ban không như thế gian ban tặng”. Quả thật, giờ đây tôi không mong tìm một thứ bình an hời hợt bên ngoài nữa, vì nó mau qua chóng hết, nay còn, mai đã mất rồi. Bình an Thiên Chúa hứa ban không lệ thuộc vào những sự kiện xảy ra bên ngoài đó, nhưng là sự an bình nội tâm ngay cả khi có biết bao sóng gió bão táp xảy đến. Bình an là khi tôi nhận ra chính con người thật của mình và cố gắng sửa đổi theo ý Chúa muốn. Để có được ơn bình an đó đòi tôi phải ra khỏi chính mình và chấp nhận một sự cắt tỉa đau đớn, chấp nhận một sự gọt dũa để tôi có thể làm mới mình trong ân sủng Chúa. Để có được ơn bình an đó, có lúc tôi đã cảm thấy mình thật nhục nhã và đau đớn. Chúa đã cho tôi thấy sự tha hóa nơi mình để nhờ đó tôi cần đến ơn Chúa. Ngài cho tôi hiểu cái gì là thiết yếu cho đời sống của tôi. Ngài muốn tôi sống ơn gọi của tôi cho trọn vẹn và triệt để, không chân trong chân ngoài, không tu kiểu nghệ sĩ như tôi đã từng thích lối sống ấy. Ngài không muốn tôi tìm bình an giả tạo qua sự thỏa hiệp với thế gian hay an phận thủ thường. Ngài muốn tôi phải chiến đấu, phải chấp nhận sự mất mát, có khi cả hy sinh mạng sống mình. Và dần dà, trải qua những thương đau, Chúa muốn tôi phải nhận thấy sự bình an đích thực là có Ngài ở cùng, là được Ngài  ban tặng bình an khi sống kết hợp với Ngài, khi làm mọi sự vì danh Ngài. Muốn thế, dĩ nhiên tôi phải ra khỏi mình, từ bỏ lối sống chủ nghĩa cá nhân ích kỷ của mình để dấn thân hơn trong sứ vụ.
Giờ đây, khi đã trải qua những cơn cắt tỉa đau đớn ấy, trong tôi tìm lại là sự bình an, nó không giống với thứ bình an mà trước đây tôi vẫn thấy. Một sự bình an không còn lệ thuộc vào những điều bên ngoài nhưng là sự bình an trong tâm hồn. Muốn có được sự bình an ấy, tôi phải đánh đổi bằng việc chết đi cho chính mình mỗi ngày để tôi không còn sống cho mình nữa, không làm mọi việc để đánh bóng tên tuổi của mình nữa nhưng làm tất cả vì danh Đức Giêsu Kitô.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh
Xin ban cho con sự bình an của Chúa là kết quả của việc dám sống theo những đòi hỏi của tin mừng. Xin ban cho con sự bình an của một tâm hồn luôn hướng về sự thiện, luôn ước ao sự lành, luôn sống thanh sạch và lòng ngay. Xin đừng để con sa vào những cám dỗ sự dữ làm mất đi vẻ đẹp của hình ảnh Chúa nơi tâm hồn chúng con.
Lạy Chúa Giê-su mến yêu, xin Chúa hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa. Xin giúp con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Và xin cho chúng con cũng trở nên dấu chỉ sự bình an cho thế giới hôm nay. Amen