Trang

Music

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

Gió chiều


Tặng bạn.
Bạn ngồi đó, dưới ánh chiều tà của ngọn núi nhỏ cạnh bờ hồ. Ánh mắt nhìn xa xăm, trông già dặn vì vương chút bụi bặm của cuộc đời. Bạn của ngày xưa và hôm nay khác hẳn. Thời gian làm cho người ta lớn lên và trải nghiệm. Không còn là những câu cười đùa như ngày trước, như ở những chốn đông người. Thay vào đó, ánh mắt đăm chiêu, chiêm nghiệm về cuộc đời, về con người. Có lẽ bạn kết thân với phố núi suốt thời gian qua nên nó đã biến đổi bạn chăng? 
Ngọn gió lao xao hàng cây trước hiên. Mái tóc phiêu bồng, bạn trông thật nhiều suy nghĩ mà lại giản đơn, sâu sắc mà nhẹ nhàng. Quả là những khó khăn làm ta lớn lên thật nhiều. Những triết lý của cuộc sống, bạn đã nằm long. Việc giúp đỡ người khác, bạn cũng là người luôn quả cảm, sống vì mọi người. Cuộc đời ai ai cũng trải qua ít nhiều những thăng trầm. Tôi cũng có lúc muốn ngã quỵ trước khó khăn, những thử thách như muốn nhận chìm mình. Bạn là người đã ra tay cứu vớt tôi lên bên bờ vực thẳm. Con người ấy cứ mãi hài hước mà sâu sắc, cứ như vô tư mà trong lòng cả một hố sâu những trăn trở lo âu, những thao thức về cuộc sống, về con người. Ánh mắt sâu thẳm ấy chứa đựng gần như cả nhân loại giữa những nỗi khó của họ. Cái nỗi khó mà chính họ phải tự tìm cách thoát ra.
Gió chiều vẫn nhẹ nhàng thổi. Ráng chiều đã dọi vào nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt ấy vẫn suy tư xa xăm, không thay đổi. Có lẽ những trăn trở còn nhiều lắm, nỗi khó của cuộc đời vẫn còn phải tiếp tực cưu mang. “Cưu mang”, mình hay dùng từ đó trong mẩu chuyện. Cưu mang như một người mẹ mang con mình, để dồn hết tâm trí vào đấy, để hết lòng, hết sức, hết mình với nó. Dĩ nhiên chả ai muốn mang làm chi cho nặng lòng, nhưng đối với những tuýp người như tụi mình, có lẽ không mang thì ta càng bất an hơn bạn nhỉ? Vậy nên, ta lại tiếp tục trăn trở, một trăn trở có giá trị.
Ly nước đã cạn, ráng chiều cũng dịu rồi, nhưng câu chuyện dường như chưa thể ngừng lại. Hai con tim cùng có quá nhiều trăn trở, vì cuộc đời vẫn còn đó nhiều những băn khoăn, phiền muộn. Thôi thì,… cũng phải dừng lại. Sự thanh tịnh nơi phố núi như là câu trả lời thích đáng cho những trăn trở ấy. Gió thổi tạt mái tóc, khuôn mặt như được sáng dần lên, nụ cười đã mở, nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn. Hãy cùng mang lý tưởng đó cho nhau, cùng nhịp bước để nhân loại vơi bớt những khổ đau khi chính đời mình đã biết cách vượt qua. Biết cách rồi, có hướng đi rồi, chỉ cố gắng thực hiện là được.
Ánh mắt nhìn nhau, không nói mà như đã hiểu. Một bàn tay ấm đặt lên. Hãy cùng nhau bước những bước đi cho năm mới, bạn nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét