Trang

Music

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2018

Silent night, Holy night



Mỗi mùa Noel về, khắp phố xá lại rộn ràng, sặc sỡ với những ánh đèn chớp, những dây kim tuyến nhiều màu, những bài thánh ca vang lên. Dần dần, Noel không còn là lễ riêng của Kitô giáo, mà đã trở thành lễ hội cho tất cả mọi người.

Thế nhưng thật sự, mấy ai biết đến phía sau những sự hào nhoáng tổ chức rầm rộ bên ngoài ấy, là một sự tĩnh lặng thánh thiêng nơi những con người bé nhỏ của Thiên Chúa. Đức Maria, thánh Giuse thinh lặng vâng phục thánh ý Thiên Chúa dù các ngài chưa hiểu hết sự mầu nhiệm trong biến cố có một không hai này. Với Đức Maria, Mẹ muốn mọi sự phải khởi đi từ việc bày tỏ tấm lòng và ước muốn xin vâng theo thánh ý của Thiên Chúa. Do đó, Mẹ đã đáp trả bằng việc thốt lên hai tiếng “xin vâng” và thi hành cách trọn vẹn lời xin vâng ấy. Thánh Giuse cũng không một lời thắc mắc trước ý định thật lạ lùng của Thiên Chúa, ngài chỉ im lặng vâng theo và thi hành.
Chúng ta hãy đưa mình trở về 2018 năm về trước, bên chuồng bò lừa, Đức Mẹ, thánh Giuse thinh lặng chiêm ngắm Hài Nhi Thánh, không kèn trống, không đèn chớp, không ồn ào. Mẹ và cha nuôi thinh lặng đón nhận thánh ý Thiên Chúa với một thái độ tin tưởng, phó thác và yêu mến.
Quả là đêm nay, đêm yên tĩnh, Silent night- Đêm Cực Thánh, đêm cả đất trời thinh lặng nghiêng mình thờ lạy Con Thiên Chúa xuống thế làm người đem ơn cứu độ cho nhân thế lầm than.
Silent night, Holy night- Đêm Hồng phúc, Đêm cực Thánh, vì Con Thiên Chúa bỏ trời xuống ở với nhân loại, mặc lấy thân phận người phàm để cảm thông với những nỗi khốn cùng của kiếp người.
Silent night- đêm yên tĩnh để lắng nghe đất trời se duyên, giao hòa bình an trời với đất, không còn ngăn cách, không còn rào chắn giữa một vì Thiên Chúa Tối cao với con người thấp hèn.
Đêm nay, ước gì mỗi chúng ta sau những ồn ào, náo nhiêt tưng bừng của lễ hội, biết quỳ chiêm ngắm sự thinh lặng của Con Chúa, Mẹ Maria và Thánh Giuse trong hang đá. Xin Con Thiên Chúa làm người biến đổi chúng ta để chúng ta biến đón nhận mọi sự xảy đến trong đời dù khi không như ý muốn, bởi lẽ, con người ta có hạnh phúc hay không không phải do những biến cô xảy đến, mà là thái độ đón nhận biến cố ấy thế nào mà thôi.
Nguyện xin Hài Nhi Thánh đêm nay xuống trần, sẽ ngự trị mãi trong tâm hồn bạn và tôi.


Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Sinh nhật cho tôi


Sáng nay, mở tung cửa đón nhận một chút gió,  một chút sương, một chút nắng nhẹ của tiết trời se lạnh đầu đông, hít hà mùi đất đỏ, tôi chợt mỉm cười hạnh phúc. 

Thế là mình đã hiện diện tròn 12.775 ngày trên trái đất này. Đón sinh nhật lặng thầm trong Tu viện không bánh, không hoa, không tiệc tùng nhưng một mình ấm áp trong tình yêu thương của mọi người ở nơi xa nào đấy. Từ sâu thẳm tiềm thức, tôi luôn biết ơn cha mẹ đã cho tôi hình hài nguyên vẹn đủ đầy trong tình yêu thương ấm áp của hai tiếng gia đình. Cảm ơn cha mẹ đã sinh thành, nuôi dưỡng tôi lớn khôn thành người để bước vào cuộc đời với bao sắc màu và nếm đủ mọi hương vị của cuộc sống. 

Cảm ơn cha mẹ và gia đình đã cho tôi nghị lực vươn lên từ biến cố thương đau có một không hai xảy đến với gia đình. Nhưng trong cái họa có cái may, anh chị em tôi đã mạnh mẽ hơn thật nhiều từ biến cố đó.
Cảm ơn cha mẹ vẫn vui sống và hạnh phúc trong tuổi xế chiều với những an nhàn thảnh thơi, để anh chị em chúng con được chung tay góp sức phụng dưỡng, đền đáp phần nào công ơn trời bể lớn lao ấy.

Cảm ơn Đấng Tạo Hóa đã cho tôi hiện diện trên thế gian này với một con người đầy cá tính, trải qua nhiều sự thay đổi tâm tính, nhưng tôi vẫn tìm được tôi trong sự bình yên tĩnh lặng sau tất cả.

Cảm ơn cuộc đời chông gai, thử thách đã tôi luyện để giúp tôi rèn luyện nhân cách của mình hơn. Và chỉ trong đau khổ, trong những đêm dài đầy nước mắt, tôi mới tìm được hạnh phúc của lòng tin, của sự tín thác và cảm nhận sự che chở, dìu dắt của Đấng Tối Cao. 

Cảm ơn Thượng đế đã ban cho tôi không khí, gió mát, ánh sáng, nước, thực phẩm… những thứ xem chừng thật tầm thường, không ai để ý tới nhưng không có nó thì con người không thể tồn tại. Chúa ban cho tôi hơi thở sự sống, để tôi cảm nhận cuộc đời với những vui-buồn, hạnh phúc-khổ đau, những được- mất, những đam mê, ảo vọng và những thực tại phũ phàng như cảm nhận được sự vô thường của vạn vật và sự và mau qua của phận người, để biết sống yêu thương và trao ban tình yêu thương ấy cho mọi người.

Cảm ơn những đau khổ, tủi hờn mà tôi nhận được từ những người mà tôi đã đặt niềm tin nơi họ để rồi nhận ra lòng tin mình nên thực sự dành cho ai thực sự xứng đáng được nhận nó.

Cảm ơn cuộc đời ngắn ngủi với từng ngày đến rồi đi thật nhẹ nhàng. Biết rằng mọi sự qua nhanh như gió thoảng, biết đời này chỉ là cõi tạm, không phải để chán nản mà để sống thật tốt từng ngày cho trọn vẹn ý nghĩa “sống” chứ không phải “tồn tại”.

365 ngày sẽ qua nhanh, và tôi sẽ làm được gì khi đón sinh nhật mình mỗi năm trong cái vòng luân chuyển qua nhanh của thời gian và không gian?
Ước mong từng ngày sống sẽ là những niềm vui, hạnh phúc khi biết sống trọn vẹn ý nghĩa đời dâng hiến: cho đi là còn mãi.

Phố núi mùa gió 8/12/2018     


Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

Chào Tháng Mười Hai


Chào Tháng Mười Hai

Chào tháng Mười Hai.
Đất trời đang giao mùa. Cái thời khắc này làm cho cơ thể người ta mệt mỏi nhưng tâm trí cũng rất khoan khoái dễ chịu. 

Đi qua nửa đời người, vẫn không thể quên và yêu lắm cái lành lạnh cuối Thu đầu Đông của những ngày cuối năm. Cây cối vạn vật cũng như đang chờ một điều gì thay đổi để vươn mình lên. Thời gian hối hả như chạy với nhịp điệu cuộc sống, và dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó ấm áp và quen thuộc của những ngày lễ hội, của những yêu thương đong đầy. 
Chưa có mùa nào lại chợt tỉnh giấc sớm, rồi với tiết trời se lạnh, lại muốn chui mình vào trong chăn và nghe một ca khúc êm dịu về mùa Đông trước khi co ro bước ra ngoài với màn sương giăng phủ kín để chào đón ngày mới. Có gì đó phấn chấn khiến tâm hồn thao thức khôn nguôi.
Ồ! Thì ra Noel sắp đến.
Từ nhiều năm nay, cứ vào những ngày cuối năm là thời gian qua như bay, công việc thì chất đầy như núi, chạy từ sáng sớm đến tối mịt. Lê bước về đến phòng là rời rã. Không sao, vì xưa nay mình vốn thế mà, chỉ tiếc là mất những khoảng lặng cho tháng của riêng mình, mất cả những cảm xúc rất riêng của những ngày đầu đông. Cái thân thể thì mỗi ngày một nhẹ bẫng. Buồn một chút nhưng rồi lại tự nhắc lòng mình: "Tình yêu là dâng hiến, chọn lựa là hy sinh". 
Đôi lúc nghĩ dường như số phận mình được sinh ra đã được tiền định là để sống cho người khác. Thôi, cứ cố lên Cát ạ! Những gì mình cho đi sẽ có ngày được bù đắp lại, một cách nào đó. 
Vẫn luôn mang một niềm tin như thế.
Mình rất thích dạo bước trên cánh rừng cao su vàng úa... Một chiếc lá nhẹ rơi trước mặt, ta bỗng thấy mọi sự nhẹ nhàng, thanh thoát dưới ánh hoàng hôn muộn. Nếu cứ đạp lên đau thương mà dang đôi tay với đầy hạnh phúc liệu một ngày ta có quên mất rằng mình đã là ai? Chi bằng một chút nghĩ về những điều mình đã trải qua mà trân trọng hơn những thứ hôm nay cuộc đời mang lại.
... Có những thứ qua rồi mới chợt nhận ra nó đẹp, có những người xa rồi mới ngỡ ngàng biết đã yêu thương.
Phố núi cuối Đông thật đẹp với những cánh rừng cao su đang thay bộ cánh như chiếc thảm khổng lồ đỏ úa... Và ta sẽ lại dạo bước trên con phố ấy, nhưng không phải phố của ngày xưa nữa. Phố mới cũng ngỡ ngàng chào đón ta của hôm nay với những trầm mặc nhưng vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng lướt qua mọi phiền muộn của ngày xưa.
Đêm nay, tự thưởng cho mình một chút thảnh thơi, lại nhớ đến Phú Quang với "Nỗi nhớ mùa đông", nhớ một Hà Nội xưa đến nao lòng, và cũng nhớ một mùa Đông ấm áp nào đó đã vội rời xa, “chuyện của mùa đông” nào đó như vẫn còn vương vấn đâu đây.
1/12/2018