Chào Tháng Mười Hai
Chào
tháng Mười Hai.
Đất
trời đang giao mùa. Cái thời khắc này làm cho cơ thể người ta mệt mỏi nhưng tâm
trí cũng rất khoan khoái dễ chịu.
Đi qua
nửa đời người, vẫn không thể quên và yêu lắm cái lành lạnh cuối Thu đầu Đông
của những ngày cuối năm. Cây cối vạn vật cũng như đang chờ một điều gì thay đổi
để vươn mình lên. Thời gian hối hả như chạy với nhịp điệu cuộc sống, và dường
như cũng đang chờ đợi điều gì đó ấm áp và quen thuộc của những ngày lễ hội, của
những yêu thương đong đầy.
Chưa có mùa nào lại chợt tỉnh giấc sớm, rồi với
tiết trời se lạnh, lại muốn chui mình vào trong chăn và nghe một ca khúc êm dịu
về mùa Đông trước khi co ro bước ra ngoài với màn sương giăng phủ kín để chào
đón ngày mới. Có gì đó phấn chấn khiến tâm hồn thao thức khôn nguôi.
Ồ! Thì ra Noel sắp đến.
Từ
nhiều năm nay, cứ vào những ngày cuối năm là thời gian qua như bay, công việc
thì chất đầy như núi, chạy từ sáng sớm đến tối mịt. Lê bước về đến phòng là rời
rã. Không sao, vì xưa nay mình vốn thế mà, chỉ tiếc là mất những khoảng lặng
cho tháng của riêng mình, mất cả những cảm xúc rất riêng của những ngày đầu
đông. Cái thân thể thì mỗi ngày một nhẹ bẫng. Buồn một chút nhưng rồi lại tự
nhắc lòng mình: "Tình yêu là dâng hiến, chọn lựa là hy sinh".
Đôi lúc
nghĩ dường như số phận mình được sinh ra đã được tiền định là để sống cho người
khác. Thôi, cứ cố lên Cát ạ! Những gì mình cho đi sẽ có ngày được bù đắp lại,
một cách nào đó.
Vẫn
luôn mang một niềm tin như thế.
Mình
rất thích dạo bước trên cánh rừng cao su vàng úa... Một chiếc lá nhẹ rơi trước
mặt, ta bỗng thấy mọi sự nhẹ nhàng, thanh thoát dưới ánh hoàng hôn muộn. Nếu cứ
đạp lên đau thương mà dang đôi tay với đầy hạnh phúc liệu một ngày ta có quên
mất rằng mình đã là ai? Chi bằng một chút nghĩ về những điều mình đã trải qua
mà trân trọng hơn những thứ hôm nay cuộc đời mang lại.
... Có
những thứ qua rồi mới chợt nhận ra nó đẹp, có những người xa rồi mới ngỡ ngàng
biết đã yêu thương.
Phố núi
cuối Đông thật đẹp với những cánh rừng cao su đang thay bộ cánh như chiếc thảm
khổng lồ đỏ úa... Và ta sẽ lại dạo bước trên con phố ấy, nhưng không phải phố
của ngày xưa nữa. Phố mới cũng ngỡ ngàng chào đón ta của hôm nay với những trầm
mặc nhưng vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng lướt qua mọi phiền muộn của ngày xưa.
Đêm
nay, tự thưởng cho mình một chút thảnh thơi, lại nhớ đến Phú Quang với "Nỗi nhớ mùa đông", nhớ
một Hà Nội xưa đến nao lòng, và cũng nhớ một mùa Đông ấm áp nào đó đã vội rời
xa, “chuyện của mùa đông” nào đó như vẫn còn vương vấn đâu đây.
1/12/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét