Trang

Music

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2019

Chớm Đông


Dường như mùa đông tới rồi phải không nhỉ? Mỗi sáng thức dậy không khí nhẹ bẫng, cái hơi giá của ban mai len lỏi vào hồn khiến tỉnh giấc nhanh hơn. Cuối thu mang cái tiết trời dịu dàng, giống như cô gái đầy bao dung, lãng mạn làm cho lòng người dễ dàng say đắm. Cảnh vật vào thu thay đổi qua cành cây, chiếc lá, không khí trở nên mát lạnh hơn, những con đường giăng kín lối bởi những chiếc lá vàng. Những bóng cây rợp nắng nhưng không còn chói chang nhưng hiền dịu biết bao. Thích lắm cái cảm giác đón được cái se lạnh của những ngày cuối thu, khi đông đã ngập ngừng về. Trong lòng lại mang những cảm xúc thật khó tả. Cuối thu- đầu đông- mùa của những cung bậc cảm xúc thăng trầm khác nhau.


Thời gian trôi nhanh quá. Những ngày cuối năm thời gian không còn đi nữa mà là chạy, thoáng chốc là hết một ngày, nhìn đi nhìn lại hết 1 tuần, 1 tháng, 1 năm.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy tụi nhỏ lớn lên nhiều và ta bắt đầu già đi. Màu của thời gian nhuộm màu cảm xúc, dần dà không còn những buồn dựa vào hoàn cảnh nữa, mà là tự đi tìm sự bình an cho mình giữa những sắc màu cuộc sống.
Bước đi quá nửa đời người, ta thấm cái cảm giác mỏi mệt khi cứ phải nhìn vào ai đó để cố gắng, hoặc để cho mình bị phụ thuộc vào những lời khen chê của thiên hạ, rồi không tránh khỏi những lúc buồn chán mỏi mệt.
Đi qua cuộc sống, học được nhiều điều từ những người mà ta có dịp gặp gỡ. Ta dần thấy mọi sự trở nên nhẹ nhàng. Đúng là cái gì là hư vô sẽ mau qua lắm. Tiền bạc, danh vọng, kể cả tình yêu rồi một ngày sẽ bỏ ta mà đi. Thứ còn lại là gì? Phải chăng đó là sự bình yên trong tâm hồn khi biết an vui đón nhận mọi sự xảy đến cho cuộc đời mình. Con người sống ở đời, hơn nhau không phải sự giàu sang, giỏi giang, mà là họ đã chiếm hữu được sự bình an nội tâm mà không hoàn cảnh, không con người nào có thể đánh mất được. Tiền bạc rồi cũng có ngày bỏ ta mà đi, quyền lực, danh vọng rồi cũng hết. Chỉ có sự bình an, đúng thế, sự bình an mà dù giữa bao sóng gió bão táp cuộc đời, ta vẫn có thể an yên mỉm cười mà nhìn mọi sự.
Cảm ơn những người đã đi ngang qua cuộc đời tôi, cho tội hiểu thế nào là sự bình an đích thực. Mỗi chúng ta là một quà tặng của Thiên Chúa. Ngài ban tặng ta đến thế giới này để hưởng trọn vẹn sự bình an và cũng là để đem ơn bình an đó đến cho những người mà ta có dịp gặp gỡ.
Mong cho chúng ta dù có lúc vật vã, khóc lóc, chán nản đến nỗi muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng, sau tất cả những khó khăn đó, hãy lau nước mắt, đứng phắt dậy và mạnh mẽ chiếm hữu sự bình an cho chính mình. Đông có lạnh nhưng hãy giữ cho hồn mình được ấm áp, bạn nhé!



Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019

Xin đừng phán xét


Đã hơn 2 tuần, sau biến cố làm rung động trái tim bao người trên toàn thế giới, nhất là người Việt Nam và riêng vùng quê Nghệ An, Hà Tĩnh  sau khi xác định rõ danh tính các nạn nhân. Bản thân mình chưa gặp phải những biến cố khó khăn sinh tử bao giờ, nên cũng không dám lên tiếng, chỉ theo dõi tin tức mỗi ngày. Có những người thương xót vì những số phận xấu số phải liều mình đánh cược bản thân như một ván bài 5 được 5 thua. Không biết có thoát khỏi những tầm rà soát để qua được trời Tây trong khi có người phải cầm cố sổ đỏ để vay mượn một số tiền gần tỉ đồng làm lộ phí cho bọn buôn người. Có những người kết án tại sao lại phải liều mình chỉ vì muốn được giàu một cách nhanh chóng như anh A, chị B hàng xóm đã có kinh nghiệm đi trước mà chấp nhận làm “người rơm” không danh tính và chấp nhận biết bao rủi ro lẫn nguy hiểm trên xứ người. Con đường càng hẹp càng dẫn họ đến những trại trồng cỏ cần sa bất hợp pháp, sống trong những ngôi nhà không bám nổi tuyết, nơi mà những người ở quê nghĩ rằng con cái mình dễ dàng hoàn vốn để đổi đời. Mình chỉ thấy xót xa cho những phận người không được thừa nhận, cô độc trên xứ người.
Không oán trách, không kết án, cá nhân mình chỉ xót xa trước số phận của những người rơm, những người đồng bào không được thừa nhận, những nguuời Việt Nam máu đỏ da vàng bị mắc kẹt giữa hai thế giới, thế giới của những khoản nợ xen lẫn những hy vọng đổi đời, những chờ mong khắc khoải của gia đình miền quê nghèo khó và thế giới của những hiểm nguy nơi xứ người mà phần lớn họ nuốt nước mắt vào trong để giấu riêng cho mình, nhường phần hạnh phúc yên bình cho những người thân.
Ai cũng có một đời để sống, có quyền được chọn mình sẽ sống thế nào, sống ở đâu, nhưng đâu cũng phải ai cũng may mắn có khả năng để đi du học, để thay đổi ước mơ, thay đổi cuộc đời?
 Chúng ta hãy ngưng kết án, ngưng phán xét, ngưng nói đến những điều lớn lao, những nguyên nhân vĩ mô. Hãy dành những phút thinh lặng để cảm thông với những gia đình đang ở tận đáy của những đau thương, dù là người Việt Nam, người Trung Quốc, hay người nước nào đi nữa, thì họ cũng là đồng loại của chúng ta, và họ có quyền yên nghỉ sau quá nhiều những đau đớn hoảng loạn lúc cuối đời. Mong cho họ bình yên một thế giới khác, họ sẽ không phải từ bỏ quê hương để mưu sinh, không phải liều mình trên những chuyến xe sinh tử, không phải lạnh lẽo ra đi giữa những kiện hàng. Mong cho họ được làm người cho đúng nghĩa, và không ai nữa phải liều mình làm người rơm. Nỗi đau này của họ cũng là của mỗi chúng ta- những người đang sống trong một dân tộc đã ngưng chiến tranh nhưng vẫn còn quá nhiều nỗi đau để khóc.