![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinhb4a9egdXmYDQ6eXemC6h1QEEpGQenl50yQaaeGJP9eypiSkxDc58e9imqp2LYkoMSUVSlp7EwO3ZpITInX1zUh1batP69J8hOSrJWahbSCiVER3C-gcdHLj5cWC_p8jv5e50r6R8_um/s1600/images+1.jpeg)
Có
đối tượng nên tôi mới có những rung cảm của con tim, có bâng khuâng của
toàn vẹn con người. Tôi yêu nên tôi có thương có nhớ. Trong cái rung
động của toàn vẹn con người có tình cảm cao thượng của hy sinh. Khi yêu
ai, tôi chấp nhận hy sinh chính mình để đổi lấy tình yêu ấy và tình yêu
của tôi cũng có thao thức đòi đáp trả. Tất cả xúc cảm đó làm nên cung
điệu yêu thương của đời người.
Bông
hoa đang khoe sắc ngoài kia nên tôi mới yêu. Một bầu trời xanh mát dịu
khiến lòng tôi rung cảm. Như thế, làm sao tôi chỉ có yêu tinh thần của
bông hoa mà không có xác thân ? Có con tim nên tôi mới biết thương mến.
Ánh nhìn tai nghe đưa tới rung động của con tim. Một khuôn mặt duyên
dáng, một cử chỉ lịch sự nhã nhặn, tinh tế. Ngôn ngữ của thân xác là
ngôn ngữ tuyệt vời nhất của tình yêu. Nó là dòng suối tươi mát cho cánh
đồng cạn khô. Gạt bỏ dòng suối đó, cây sẽ héo úa.
Là
con người mang thân xác, tôi có rung cảm trước những cái đẹp mà Tạo hóa
ưu ái ban tặng. Tôi yêu những buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống với
làn gió mơn man. Tôi yêu những ngày mưa sụt sùi, yêu cả mùa thu với lá
vàng khô rơi nhẹ nhàng trên phố. Tôi lặng lẽ khóc khi biển thét gào bão
tố. Tôi yêu cái se lạnh của mùa đông và cả những vạt nắng hè oi nồng.
Tôi yêu thế giới nhỏ bé của riêng tôi với tất cả tính lãng mạn và sự
tinh tế của nó.
Qua
đối tượng hữu hình, tôi thể hiện tình yêu của mình. Tình yêu như cánh
vườn mở ngỏ, mời vào. Nhờ lý trí ban tặng mà tình yêu có giá trị. Tuy
nhiên, trí tuệ con người có lúc bừng sáng, trong vắt như hạt nước mưa
nhưng cũng không vắng những ngày đục mù sương. Rung cảm của thân xác
cũng vậy, có những lúc rì rào như lúa chiều gợn sóng êm đềm, có ngày lại
nức nở níu kéo, ì ầm sóng vỗ. Vì tội lỗi xâm nhập nên dù có cố gắng đến
đâu, con người cũng không tránh được những lúc sai lầm, trệch hướng.
Tôi
hiểu chung thủy là bản chất của tình yêu và tôi phải đi đúng con đường
của mình. Tuy nhiên, trung thành không phải là họ không nhìn thấy những
lối rẽ ngang. Kẻ theo tiếng gọi thập giá không có nghĩa là họ không nghe
thấy tiếng gọi dịu dàng ấm áp bên bờ trúc, nương dâu. Kẻ nhìn thập giá
như trời cao để vươn tới không có nghĩa là họ không nhìn thấy sự tinh tế
của cái đẹp khiến đêm về mà lòng cứ nôn nao. Kẻ kết ước với Chúa rằng
chỉ yêu mình Người không có nghĩa là không nghe thấy những ngôn ngữ ngọt
ngào rót vào trái tim. Trong hôn nhân, có mấy ai tuyệt đối thương yêu
người bạn đời của mình đến nỗi không bao giờ có một ngăn nhỏ nghĩ đến
những hình bóng lãng mạn khác ?
Những
lối rẽ ngang bên đường có làm tôi âu lo. Đôi lúc tình cảm dịu dàng có
làm tôi thổn thức bâng khuâng, nhưng không vì thế mà lý tưởng tôi hao
mòn. Những lối rẽ, tình cảm dịu dàng ấy càng làm tăng khả năng khả năng
tự do chọn lựa của người trong cuộc. Chính vì có những phân vân mà đòi
hỏi tôi phải dứt khoát. Nếu không có những lối rẽ, những ánh nhìn khiến
trái tim đập lỗi nhịp thì tình yêu trong hôn nhân cũng như lý tưởng của
người tu sĩ không còn cố gắng nữa, vì đâu còn gì để mà lựa chọn. Có
những dằn vặt trong lương tâm để tôi biết điều chỉnh lại hướng đi của
mình. Có những đêm dài thao thức nhớ thương để tôi hiểu mình đã đi quá
xa trong tình yêu. Có những giọt nước mắt để tôi thấu cảm được rằng con
người không thể sống mà không có tình yêu. Nhưng cũng nhờ đó mà trong
tôi tự nhắc bảo mình rằng tình yêu cũng là con đường của thập giá với
những hy sinh liên lỉ. Có những ngã rẽ nên tôi phải dừng lại hỏi lòng
mình, phải cố gắng gìn giữ con đường của tôi và quên đi bản thân mình để
trân trọng con đường của người ta. Tôi luôn phải phấn đấu để trung
thành. Lúc tôi hỏi lại lòng, lúc tôi phấn đấu hy sinh là lúc tình yêu
tôi dành cho người yêu, dành cho lý tưởng càng sâu đậm hơn.
Chẳng
ai muốn rẽ sang một lối mòn nếu con đường đang đi đẹp ngát hoa. Nhưng
vì tội lỗi, vì chưa hoàn hảo nên đường đi còn có gai. Đây chính là lý do
không trung thành. Nếu người tu sĩ bước trên đường lý tưởng toàn những
ngọt ngào thì làm gì có lỗi lời thề ? Có những đêm tối để ta biết mình
cần ánh sáng biết bao. Biết mình là tội nhân để ta luôn cần đến ơn tha
thứ của Chúa. Con đường nào cũng có những rào cản thập giá, nhưng đó
cũng là con đường mà Chúa đã đi và mời gọi tôi theo Người. Muốn tiến tới
vinh quang phải mạnh mẽ chấp nhận đau khổ. Càng đón nhận thập giá,
đường đi càng thêm giá trị. Có đêm rồi mới có ngày. Quy luật của cuộc
sống là thế. Cuộc đời như những vòng quay luân chuyển luôn hoạt động
không ngừng. Có khi đêm tối lại là sự chuẩn bị cho ngày mai tươi sáng
hơn. Sự lỗi lời thề có thể lại là cơ hội để ta nhìn lại và điều chỉnh
lối bước của mình. Có bước chân vào lối rẽ ta mới thấy đường đi của mình
cần phải chỉnh đốn lại cho phù hợp với thánh ý Chúa.
Đường
đi nhiều lúc giăng đầy bóng tối nên gập ghềnh. Có thể vì đường gập
ghềnh, không toại nguyện, tôi cắt bỏ lời cam kết của mình để tìm một con
đường hạnh phúc khác hoàn hảo hơn. Nhưng chính lúc tôi hủy bỏ lời thủy
chung để tìm một con người có khả năng làm tôi thỏa mãn thì làm sao tôi
trả lời được cho vấn nạn: tôi cũng là người không hoàn hảo ? Chính tôi
cũng không là con đường thẳng cho tôi đi. Tôi không thỏa mãn được tôi.
Tôi muốn giàu có mà thực sự tôi cứ mãi nghèo nàn. Tôi muốn có một người
yêu hoàn hảo nhưng thực tế tôi vẫn bất toàn. Tôi muốn người khác phải
để ý đến tôi mà thực tại tôi cứ khổ sở vì thương nhớ người ta. Khi chính
tôi không thỏa mãn được tôi thì tôi có thể giã từ chính mình để đi tìm
cái khác được không ?
Kiếm
tìm hoàn hảo là kiếm tìm một thất vọng lớn nhất. Biết chấp nhận mình,
người ta mới có khả năng đón nhận người khác. Biết mình không hoàn hảo,
tôi mới có thể mở rộng con tim để đón nhận những cái bất toàn của người
khác. Cuộc sống mãi mãi chỉ là tương đối. Hạnh phúc không phải là đạt
được tất cả nhưng là biết đón nhận chính mình với cả những khiếm khuyết
của nó. Tôi không phải là người hoàn hảo, người bạn đời của tôi cũng thế.
Tôi không thể làm cho người khác trọn vẹn hạnh phúc, người bạn đời cũng
chẳng thể đáp ứng cho tôi mọi ước mơ. Vì cả hai chúng tôi đều là con
người chứ chẳng phải Thiên thần. Muốn được hạnh phúc thì cả hai phải
cùng biết lắng nghe tiếng hót của họa mi, cùng chịu gió lạnh của mưa
bão. Hạnh phúc trong hôn nhân là cùng nhau kề vai gánh chịu nỗi đau của
đời.
……………………
Nhiều
lúc con nghi vấn tại sao Chúa để con trong thế gian gánh chịu đau khổ.
Nhưng Chúa biết rằng để con trong thế gian thì tốt cho con hơn là đem
con khỏi thế gian. Chúa chỉ xin Chúa Cha đừng để con thuộc về thế gian
mà thôi.
Lạy
Chúa, nếu như thế thì con cũng không xin Chúa cất mọi ngã rẽ trên đường
con đi. Lộ trình mà duy chỉ một con đường thằng thì đường sẽ vô vị,
nhạt nhẽo. Con cũng không xin Chúa cho trái tim con bị đóng băng, vô cảm
trước những vẽ đẹp kỳ diệu mà Chúa đã tạo thành. Con chỉ xin Chúa cho
con ơn can đảm để ngắm bông hoa trên đường, nhưng không hái nó mà thanh
thoát gởi lại sắc hương cho vườn thơ. Con cũng không sợ hãi những đêm
đen vì con biết đó là thời khắc để chuẩn bị cho ngày mai tươi sáng.
Và
lạy Chúa, nếu một lúc nào đó, con có vì đam mê mà lỡ bước vào lối rẽ
bên đường, xin Chúa giúp con biết quay trở lại, đừng bao giờ từ bỏ ước
mơ mà Chúa đã cất công ươm mầm và chăm bón để nó lớn lên từng ngày.
………………
Trung thành là cố gắng gìn giữ mối dây liên đới, là không cắt đứt. Nhưng nếu làm đứt mà tha thiết nối lại thì đấy mới càng chứng tỏ ý nghĩa sâu xa của trung thành. Càng nối thì sợi dây càng ngắn lại, mối tương giao lại càng gần hơn.
Xin Chúa thêm sức cho Sr để Sr can đảm bước theo đường mình đã chọn mặc dù có gặp những ngã rẽ trong cuộc sống này.
Trả lờiXóaCảm ơn Thùy An nhiều nha! Nhiều ngã rẽ là cơ hội để mình kiện toàn lòng trung thành của mình với Chúa. Con đường mà không có ngã rẽ nào thì cũng còn gì để mà chọn lựa?
Trả lờiXóaVượt qua được những thử thách, ta mới có thể lớn lên được.
Thân mến,