Ngư dân cuối
cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh
tỉnh lại, bốn bề là mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của
tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi hoảng loạn và
tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép màu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm
thấy vô vọng.
Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những miếng vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.
Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dự dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.
Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.
- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây?" - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.
- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Ðó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?
Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau... "
Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những miếng vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.
Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dự dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.
Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.
- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây?" - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.
- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Ðó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?
Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau... "
Lo âu, sợ hãi,
run rẩy, mất niềm tin, thất vọng, chán nản,…. là cảm giác của ba ngày trước đó.
Ba ngày sau…
Những khuôn
mặt ủ dột buồn bã nay rạng ngời nét hân hoan
Những bước
chân sợ hãi nay trở nên mạnh dạn tự tin hơn lúc nào hết.
Từ chỗ mất
niềm tin nay đã biến thành niềm xác tín vào sự Phục Sinh của Chúa hơn lúc nào
hết.
Thất vọng biến
thành hy vọng
Lo âu biến
thành niềm vui.
Hãy kiên nhẫn chờ đợi. Phép màu sẽ đến với người có niềm tin. Có khi chỉ sáng hôm sau hoặc vài ba ngày sau thôi, mọi sự sẽ hoàn toàn đổi khác. Hãy không ngừng nuôi dưỡng trong mình niềm hy vọng....
Hãy kiên nhẫn chờ đợi. Phép màu sẽ đến với người có niềm tin. Có khi chỉ sáng hôm sau hoặc vài ba ngày sau thôi, mọi sự sẽ hoàn toàn đổi khác. Hãy không ngừng nuôi dưỡng trong mình niềm hy vọng....
Đạo của người
Công giáo là đạo của niềm hy vọng. Chúng ta- những người tín hữu của Chúa không
bao giờ được quyền thất vọng.
Nhiều khi đối
diện với cuộc sống, ta dễ dàng lo âu, đau khổ mà không chịu nhìn ra niềm vui đang đón đợi ở phía bên kia. Ta chỉ chăm chú buồn bã với cơn mưa sắp kéo đến mà
không thấy đằng sau màn mưa kia là cả một bầu trời rực sáng. Ta thường chỉ thấy
cái đau khổ trước mắt mà quên đi những bài học giá trị nó mang lại sau đó. Ta chỉ
chăm chú vào những khó khăn sắp xảy đến rồi lo lắng bất an mà quên rằng phải
qua thập giá mới tiến đến vinh quang Phục Sinh. Phải chờ đợi trong hy vọng và
không được phép đánh mất nó.
Nhìn lại đời
mình, bạn và tôi có bao giờ tự cật vấn lương tâm về điều này không? Hãy đối
diện với chính mình để có thể điều chỉnh lại lối suy nghĩ. Có được cái nhìn
tích cực thì tôi mới gỡ khỏi đời mình những ngày tháng lê lết, vô vị chán ngắt.
Hầu hết chúng ta đã tự kiệt quệ hóa đời mình bằng những tư tưởng tiêu cực, bằng
những cái nhìn gieo mầm thất vọng để rồi tự kéo ghì đời mình xuống đáy sâu của
những thung lung mù tối âm u.
Chỉ có niềm hy
vọng mới giải thoát con người ra khỏi ngục tù của sợ hãi, chán nản, thất vọng,
bi quan. Chỉ ai có niềm tin tưởng tuyệt đối mới có thể ra khỏi những vũng lầy và hố sâu của thung lũng mù tối âm u và chết chóc.
Chúa Giêsu đã
Phục Sinh từ trong cõi chết. Người là bến bờ hy vọng lớn nhất cho đời ta. Ta còn
chần chờ gì nữa mà không cầu xin Người biến đổi đời ta nên tươi mới rạng ngời?
Đấng Phục Sinh có dư tràn quyền năng ban cho ta điều ta hằng cầu xin hay chỉ cần nghĩ tới. Nếu đau khổ không đưa
tới vinh quang thì đau khổ sẽ vô nghĩa, Nếu hy sinh không đưa tới vinh
thắng thì dù có hy sinh bao nhiêu cũng sẽ thành vô dụng, không có sự
sống lại, thì cái chết chỉ là một sự bất công, một sự xúc phạm lớn. Nếu cuộc vượt qua không có đích điểm, thì đời người sẽ vô
nghĩa.
Tin vào sự
Phục Sinh của Chúa cũng chính là tin vào sự Phục Sinh của chính ta.
Xin cho chúng ta đừng ngại bước theo Chúa, đừng nao núng dấn thân cho sự
thật, đừng từ chối chết đi cho Sự Sống và đừng dừng lại trước khi
tới điểm hẹn.
Xin cho ta cảm
nghiệm được rằng sức sống Phục Sinh đang luân chuyển trong từng biến
cố, đang sinh động trong từng quan hệ, đang thấm nhập vào mọi hoạt
động và đang biến đổi đời sống ta hôm nay
Mỗi khi gặp khó khăn,
hãy tin tưởng và có cái nhìn xa hơn, tôi gọi đó là cái nhìn của sự vượt quá. Hãy
can đảm bước qua những u buồn để hướng đến chân trời mới ngập tràn hy vọng và
bình an. Sau cơn mưa trời lại sáng. Mong cho bạn và tôi đừng chỉ nhìn vào màn
mưa dày đặc âm u kia mà quên rằng một vùng trời sáng trong đang ẩn khuất đang chờ
đợi để dọi chiếu những tia sáng ấm áp đâu đó phía bên kia.
Hãy có niềm
tin, rồi mọi sự sẽ ổn thôi mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét