Chiều nay gió về kéo đám mây xám về theo, rồi những hạt mưa ào ào rơi trên phố. Mưa tháng 5. Lòng cô nao nao kỷ niệm
thời cắp sách đến trường. Đứng tựa lan can đón những hạt mưa, và để cứ thế rơi
hất vào mặt, vào cánh tay và trên thân thể. Cô vẫn thích dầm mưa từ thuở nhỏ dù mẹ hay mắng dễ
bị cảm lạnh, bởi một lý do mưa giúp cô quên đi nỗi buồn. Có lẽ mẹ sẽ chẳng thể
hiểu cô sợ cái lạnh của một tâm hồn bị phản bội còn đau đớn hơn nhiều cái cảm lạnh của cơ thể.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Là hạt mưa hay từng giọt nước mắt buồn đang rơi trên khóe mi? Từng hạt mưa nhẹ nhàng rơi trên mặt, thấm lạnh vào tim
khiến đôi môi tím bầm run lên bần bật. Càng lạnh, lòng cô càng cảm thấy nhẹ nhàng. Cô vốn
thích để những giọt mưa gột rửa những phiền muộn của ngày tháng cũ, xóa nhòa
vết thương nơi góc nhỏ nào đó của trái tim để rồi nó hàn gắn một vết thương cũ và cho niềm tin mới có cơ hội nảy mầm.
Mưa mang nhiều kỷ niệm. Nó gợi lên trong lòng cô nhiều xúc cảm bâng khuâng. Từng giọt mưa khẽ
lăn tròn và tan nhẹ trên lòng bàn tay lạnh giá. Cô nghe lòng trỗi dậy những nhớ
thương. Cơn gió rì rào, khe khẽ những âm thanh như muốn lấp vào những khoảng
trống xa xăm. Hạnh phúc đến và ra đi, chẳng ai níu kéo lại được. Mẹ vẫn dặn
đừng nên quá tin người mà làm trái tim đau. Đau ư? Có lẽ nó chẳng còn gì để đau
nữa. Cô nghĩ vậy. Mỗi đêm nằm xuống cô thầm cầu mong cho ngày mai là một ngày
tươi sáng hơn. Vẫn biết lẽ đời nhiều ngang trái, nhưng chẳng khi nào cô đánh
mất niềm tin. Cô đã sống hết mình cho niềm tin ấy, và giờ đây trái tim như đang
bị xâu xé bởi những tổn thương. Cô dặn lòng mình phải tha thứ nhưng dù chẳng
nghĩ ngợi gì thì nó vẫn để lại một niềm đau. Chấp chới mảnh vụn trong veo rồi
khẽ rơi vào khoảng không như giọt mưa kia lăn trên nhánh lá non. Thôi mơ hồ về
một chốn ấy. Thôi không mù lòa yêu thương chân thành như thế. Tất cả chỉ là
hoài niệm của buổi đầu ngu ngơ.
Cô đứng thật lâu
trong làn nước mưa để chỉ khóc... khóc... và khóc. Giã từ mọi dĩ vãng đã qua. Mọi sự đến
và đi trong vội vã, như cơn nắng hè đi ngang qua cửa chóng vánh rồi chợt đón
đám mây đen kéo về. Hình bóng cứ quẩn quanh, kỷ niệm cứ ùa về theo từng cơn
gió, từng giọt nước mưa… Có lúc cô chờ đợi một điều gì đó chân thành,
nhưng,… dường như tất cả đã đi xa. Rồi cô chọn bước ra khỏi cuộc đời ai đó một cách
lặng thầm, khẽ khàng….
Mưa hoài nỗi nhớ
Mưa hoài nỗi nhớ
Nỗi nhớ vỡ vụn...
Bể tan...
Như bong bóng mưa.
Bể tan...
Như bong bóng mưa.
Con cũng thích tắm mưa lắm Sr. Tắm mưa được thoải mái, không phải suy nghĩ như một đứa trẻ vô âu vô lo. Có chuyện buồn và khóc thì người ta cũng không biết.
Trả lờiXóaMột lúc nào đó, mình cũng cảm nhận mưa có thể gột rửa đi mọi âu lo phiền muộn. Hãy để những dòng nước gội sạch những hoen nhơ của thời gian, cho cõi lòng thanh thản, bình yên.
Trả lờiXóaThân mến,