Trang

Music

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Mưa đầu mùa


Chiều nay, cơn mưa đầu mùa bất chợt ghé phố núi sau những con nắng oi nồng. Những hạt mưa xối xả rơi xuống phủi sạch những hoen ố bụi bặm trên những tán lá cây. Mình thích nhất cảm giác chuyển mùa này. Mỗi khi mưa đầu mùa thì mùi ngai ngái của hơi đất bốc lên. Mùi của miền quê mình đấy. Từng giọt mưa cứ nhẹ nhàng rơi. Mưa rơi vào tận trong tim những giọt trầm lắng đọng, chợt nhớ về quê mẹ năm xưa đến nao lòng. Mưa rơi ghé vào ngăn kéo cho kỷ niệm ùa về như những con sóng nối tiếp nhau xô tràn vào bờ ký ức. Tuổi thơ dẫu qua đi bao năm vẫn không thể phai nhạt trong tâm trí.
Mưa về, đất trời dịu lại, cảnh sắc thiên nhiên cũng hiền hòa hơn. Dĩ nhiên, con người cũng nên thay đổi để bắt kịp với những biến đổi của trời đất. Mình thích tựa cửa ngắm những giọt mưa xối xả trên những tán lá, gội sạch những bụi bẩn của nhiều tháng ngày qua. Mỗi khi mưa, mình lại thích ngắm nhìn những chú côn trùng nhỏ xíu chới với giữa dòng nước trôi, trông nó đáng thương làm sao. Chúng bé nhỏ tội nghiệp vô cùng. Tự dưng thấy xót xa cho phận người mong manh giới hạn. Nhưng dẫu giữa những thăng trầm dâu bể thì con người ấy vẫn mạnh mẽ vươn lên không ngừng nhờ niềm tin. “Có niềm tin sẽ có tất cả”. Lời Bố vẫn vẳng bên tai qua bao sóng gió cuộc đời.
Không phải ngẫu nhiên mà mình thích ngắm mưa. Bao năm qua, mình không còn buồn và sợ ngắm mưa với những cảm xúc nhớ thương ùa về đến chạnh lòng nữa. Mưa của mình hôm nay đã là một khởi đầu mới cho những phiền muộn. Mưa gột rửa một ký ức nào đó không bình yên để đón những tán lá sạch trong của niềm tin và sức sống mới, cho thêm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn. Mưa gột rửa những hận thù, xóa nhòa những đau buồn của phận người để đón đợi niềm yêu thương phủ lấp. Mình vẫn tin vào sự diệu kỳ của tình yêu, của niềm tin và hy vọng vốn không phai nhạt theo tháng năm ấy. Rồi một ngày nào đó, niềm tin sẽ trở về ngự trị trong tâm hồn mình, tạo nên một sức bật mới cho cuộc sống phía trước. Mưa cũng như những giọt nước mắt rơi, nhẹ nhàng trôi đi để xua tan những muộn phiền của dĩ vãng xa xôi, để quên những phút đắng lòng, và để nhủ lòng mình phải tha thứ. Hãy cứ khóc đi để lòng được nhẹ nhàng.
Mưa đã ngớt! Chợt nhớ lại lời yêu thương Bố dặn con gái ngày ra đi: “Dẫu đường đi có đầy sương mù giăng kín, con vẫn không được bỏ cuộc”. Mình lấy tay quệt vội giọt nước mắt rồi mỉm cười ngẩng lên, trời đã quang rồi đấy! Thôi hãy cứ yêu thương.


Mưa đầu mùa, bình yên nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét