Trang

Music

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Để gió cuốn đi

Mưa đến rồi mưa đi
Nắng chói chang rồi nắng tắt
Gió thốc rồi gió lặng
Biết rằng vạn vật xoay vần theo quy luật tự nhiên. Mọi sự rồi sẽ qua, chẳng có gì tồn tại mãi. Vậy mà, vẫn thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng thăng bằng trên sỏi đá gồ ghề mà bước tiếp con đường phía trước. Nuối tiếc hay không thì mọi thứ cũng chẳng thể quay trở lại, nó đã như giấc mơ khẽ trôi xa…. Niềm vui, nỗi buồn cũng theo mây mà tan biến, lắng đọng cho tâm hồn tìm về bình yên .
Mùa hè rồi mình lại trôi qua những ngày giông bão. Nhưng biết làm chi nữa. những cơn mưa ùa về và không ai đi dưới chúng mà không một lần ướt lạnh? Trải qua nỗi đau, mình cảm thấy dễ khóc dễ cười như một người điên. Nhưng sau những sự đan xen lẫn lộn của cảm xúc ấy, mình mới có thể tha thứ và để cho mọi sự nhẹ nhàng qua đi…. Có gì đó cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời. Những tưởng nó sẽ chẳng bao giờ trở lại nhưng không phải thế. Phải chăng đau khổ là số mệnh? Chẳng biết nữa, nhưng ta không muốn trốn chạy. Chỉ mong rằng khi nỗi đau tột cùng đến thì có một chốn để ta tựa vào.
Có những lúc tưởng không thể tha thứ được khi niềm tin bị đánh cắp, nhưng rồi, khi mọi sự nhẹ nhàng qua đi, ta lại quên tất cả và có thể mỉm cười với đời.
Dạo gần đây, nỗi hoài nghi trong ta cứ thường trực đến. Để rồi, những hoang mang và buồn tủi theo nhau nối đuôi trêu chọc mình. Ta không còn dám tin vào con người nữa. Blog là nơi mình trải nhẹ mọi tâm tư tình cảm mỗi ngày. Thế nhưng, đứa con tinh thần này cũng bị bỏ rơi cả mấy tháng nay vì những phiền muộn. Hứa với lòng không quá chân thành nhưng rồi lại chân thành. Vậy đó, mình lại lòng vòng xung quanh một đường tròn mãi mà không tìm được một điểm dừng tin cậy. Nhưng thôi, tự dặn lòng phải biết quên đi, biết tự thương bản thân. Ai đó có thể làm tổn thương ta nhưng ta không cho phép làm tổn thương trái tim mình thêm một lần nào nữa. Ta sợ và muốn đóng kín tất cả. Dù sao, sự nhiệt tâm với ta luôn hệ trọng. Ta vẫn sẽ sống hết mình. Cho đi và nhận lại, chi bằng, hãy giữ nó với cảm thức của tình thương và một trái tim trong sáng, một trái tim biết buông xả định kiến, lòng hẹp hòi và mở rộng ra với sự bao dung.

Mọi sự đã qua, ta mong mình có thể đứng dậy sau những tổn thương, khi mà con tim lỡ ký gởi niềm tin vào kẻ cầm đồ thất tín, khi ta nhận nhầm niềm vui từ một kẻ phản bội. Ngỡ ngàng và hoang mang đến tột độ. Có lúc tự hỏi mình có quá hoài nghi chăng? Rồi có lúc ta muốn gạt phăng tất cả mọi tình thương, không cần gì nữa. Tất cả đều là giả tạo. Tất cả đều là đánh lừa... Nhưng ta đâu thể đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì ta đang hiện hữu nữa.
Ngày mới, mùa mới và những cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời. Có cả một khoảng trời, một không gian để thả mình bay lượn trong cảm giác thư thái. Mưa về, ta lại thấy mình có cơ hội gột rửa nỗi đau, tái tạo niềm tin mới như vạn vật sau cơn mưa của đất trời.
Gió lại về…
Mong gió cuốn đi tất cả mọi phiền muộn của ngày tháng cũ, để ta có thể trở về với cánh đồng mênh mông của tuổi thơ đầy niềm vui, bù đắp cho tâm hồn những tổn thương.
Đêm đã khuya, vạn vật đã yên giấc, hãy ngủ đi mọi nỗi buồn. Rồi mai trời lại sáng.


Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

MƯỜI NĂM HỒNG PHÚC


Các chị thân mến!
Thời nhanh thấm thoát mà nhanh quá, chỉ như một cái chớp mắt vậy mà đã mười năm rồi. Ngày mai thôi là chị em chúng mình sẽ kỷ niệm tròn mười năm ngày khấn Dòng (22/8/2005- 22/8/2015).
Mười năm trôi qua - một quãng thời gian chưa gọi là dài nhưng cũng không quá ngắn với bao nhiêu thăng trầm, buồn vui và cả một khoảng ký ức đầy kỷ niệm. Chúng mình đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian khó của đời một nữ tu- chữ “NUN” đúng nghĩa từ thời Nhà Tập cho đến lúc va chạm với đời phục vụ. Bây giờ, ngồi nhớ lại, mọi cảm xúc trong em lại ùa về. Nhớ những nụ cười hồn nhiên hồi thuở mới mặc chiếc áo dòng; nhớ những ngày mười đứa che chung một cái áo mưa; nhớ những buổi cùng nhau làm việc vất vả thấm đẫm mồ hôi mà cả bọn vẫn cười tươi như hoa; nhớ những đêm cùng Sơ Giáo cầu nguyện bên ánh nến nhỏ; nhớ ngày mai lễ khấn, chị em cả đêm thức trắng vì hồi hộp ngày mai sẽ được gặp gia đình sau hai năm xa cách.... Nhớ, em nhớ nhiều lắm! Từ những khó khăn nho nhỏ đến những đêm thao thức vì trăn trở cho ơn gọi mỗi đứa … Nhưng tất cả đã kết thúc bằng một lễ khấn trang trọng đầy ý nghĩa và kết quả là chị em mình vẫn can đảm sống và làm chứng cho sự thật qua bao sóng gió. Mẹ Têrêsa Calcutta- Quan thầy của lớp mình vẫn ở trên trời cầu bầu cùng Chúa cho từng đứa một, em tin như vậy các chị à!
Mười năm đã qua chỉ là bước khởi đầu cho quãng thời gian sau này nhưng em tin chắc rằng với nền tảng vững chắc chị em mình đang xây dựng thì mọi thứ sẽ khó lung lay. Cuộc sống trước mắt vẫn còn đó những khó khăn chờ đón, thậm chí nó đến bất ngờ chẳng báo trước, nhưng em tin mọi sự đã có bàn tay thương yêu của Chúa quan phòng.
Cuộc đời mỗi đứa đều có những khó khăn riêng, những giới hạn, những nỗi đau rất riêng của từng người chẳng ai có thể tránh khỏi. Nhưng dù trong bước ngã bước lầy ấy, chúng mình đã không nằm lì trên đó nhưng can đảm, mạnh mẽ, gạt nước mắt sau cú té đau và chỗi dậy và bước tiếp.
Mười năm qua, chắc chắn không tránh khỏi những khi chị em mình muốn quay lưng lại với lời mời gọi của Chúa, có khi muốn phản bội lại lời khấn hứa khi gặp những cám dỗ, những khó khăn thử thách trong đời. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã muốn thì Người sẽ làm. Người lại nhắc nhở dịu dàng và dắt chị em mình quay trở lại con đường Người muốn.
Em vẫn thích một điểm rất riêng của lớp mình là tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn và chân thành. (Tụi mình chắc bị “lây” nhau ở điểm ấy, hihi…..). Dẫu cho khi mang nét tính cách ấy thì chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng chúng mình vẫn không bao giờ đổi lại phải không? Vâng, em nghĩ dù có mang danh cao chức trọng đến đâu đi nữa mà không được là chính mình thì cũng bỏ đi hết. Sống trên đời này hạnh phúc nhất khi được là chính mình, sống với chính con người của mình.

Vài dòng viết vội nhân kỷ niệm mười năm của chúng mình. Tất cả đều chung một LỜI TẠ ƠN THIÊN CHÚA vì muôn vàn phúc lộc Người ban. Mong chị em chúng mình tiếp tục nắm tay dìu nhau trong từng bước đi của đời dâng hiến.

Tạ ơn Thiên Chúa đã quan phòng cuộc đời mười đứa chúng conXin Người tiếp tục nâng đỡ và dìu dắt chúng con trong quãng đường dài còn lại của hành trình ơn gọi, để chúng con xứng đáng nên người nữ tỳ trung tín của Chúa.
Cảm tạ Mẹ Têrêsa- Quan Thầy của Lớp chúng con đã bao bọc che chở và không ngừng cầu bầu cùng Chúa bảo trợ chị em con.
Xin tri ân Cha Linh hướng Giuse Đinh Văn Huấn đã đồng hành cách riêng với cá nhân con từ những ngày chập chững bước vào đời tu và với lớp chúng con trong suốt thời gian từ Nhà Tập đến nay và chắc chắn sẽ tiếp tục dẫn dắt chúng con
Xin tri ân Cha Cố Micae Hoàng Đình Cung cùng Quý Cha Giáo Học viện liên Dòng Phaolô Nguyễn Văn Bình- khóa học 2007-2010.
Tri ân Quý Sr Giáo, đặc biệt Sr Giáo Alphong Kim Nhung, hương hồn Sr Giáo Rosario Thùy Hương (mà chúng con quen gọi bằng cái tên thân thương : “Bố”) đã đồng hành với chúng con trong suốt hành trình huấn luyện thành con người mà Chúa muốn.
Đội ơn Cha mẹ đã thương yêu nuôi nấng và dâng chúng con cho Chúa. Cám ơn các anh chị em trong từng gia đình đã hy sinh chăm lo cho gia đình thay cho chúng em.
Tạ ơn tất cả mọi người đã yêu thương nâng đỡ cách này cách khác trên hành trình ơn gọi của từng người chúng con. Xin Thiên Chúa trả công bội hội cho tất cả mọi người.