Mưa đến rồi mưa đi
Nắng chói chang rồi nắng
tắt
Gió thốc rồi gió lặng
…
Biết rằng vạn vật xoay vần
theo quy luật tự nhiên. Mọi sự rồi sẽ qua, chẳng có gì tồn tại mãi. Vậy mà, vẫn
thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng
thăng bằng trên sỏi đá gồ ghề mà bước tiếp con đường phía trước. Nuối tiếc hay không
thì mọi thứ cũng chẳng thể quay trở lại, nó đã như giấc mơ khẽ trôi xa…. Niềm
vui, nỗi buồn cũng theo mây mà tan biến, lắng đọng cho tâm hồn tìm về bình yên
.
Mùa hè rồi mình lại trôi
qua những ngày giông bão. Nhưng biết làm chi nữa. những cơn mưa ùa về và không
ai đi dưới chúng mà không một lần ướt lạnh? Trải qua nỗi đau, mình cảm thấy dễ
khóc dễ cười như một người điên. Nhưng sau những sự đan xen lẫn lộn của cảm xúc
ấy, mình mới có thể tha thứ và để cho mọi sự nhẹ nhàng qua đi…. Có gì đó cứ lặp
đi lặp lại trong cuộc đời. Những tưởng nó sẽ chẳng bao giờ trở lại nhưng không
phải thế. Phải chăng đau khổ là số mệnh? Chẳng biết nữa, nhưng ta không muốn trốn
chạy. Chỉ mong rằng khi nỗi đau tột cùng đến thì có một chốn để ta tựa vào.
Có những lúc tưởng không
thể tha thứ được khi niềm tin bị đánh cắp, nhưng rồi, khi mọi sự nhẹ nhàng qua
đi, ta lại quên tất cả và có thể mỉm cười với đời.
Dạo gần đây, nỗi hoài
nghi trong ta cứ thường trực đến. Để rồi, những hoang mang và buồn tủi theo
nhau nối đuôi trêu chọc mình. Ta không còn dám tin vào con người nữa. Blog là
nơi mình trải nhẹ mọi tâm tư tình cảm mỗi ngày. Thế nhưng, đứa con tinh thần
này cũng bị bỏ rơi cả mấy tháng nay vì những phiền muộn. Hứa với lòng không quá
chân thành nhưng rồi lại chân thành. Vậy đó, mình lại lòng vòng xung quanh một
đường tròn mãi mà không tìm được một điểm dừng tin cậy. Nhưng thôi, tự dặn lòng
phải biết quên đi, biết tự thương bản thân. Ai đó có thể làm tổn thương ta
nhưng ta không cho phép làm tổn thương trái tim mình thêm một lần nào nữa. Ta sợ
và muốn đóng kín tất cả. Dù sao, sự nhiệt tâm với ta luôn hệ trọng. Ta vẫn sẽ sống
hết mình. Cho đi và nhận lại, chi bằng, hãy giữ nó với cảm thức của tình thương
và một trái tim trong sáng, một trái tim biết buông xả định kiến, lòng hẹp hòi
và mở rộng ra với sự bao dung.
Mọi sự đã qua, ta mong
mình có thể đứng dậy sau những tổn thương, khi mà con tim lỡ ký gởi niềm tin
vào kẻ cầm đồ thất tín, khi ta nhận nhầm niềm vui từ một kẻ phản bội. Ngỡ ngàng
và hoang mang đến tột độ. Có lúc tự hỏi mình có quá hoài nghi chăng? Rồi có lúc
ta muốn gạt phăng tất cả mọi tình thương, không cần gì nữa. Tất cả đều là giả tạo.
Tất cả đều là đánh lừa... Nhưng ta đâu thể đem những thứ đã qua để làm thước đo
cho những gì ta đang hiện hữu nữa.
Ngày mới, mùa mới và những
cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời. Có cả một khoảng trời, một không gian để thả
mình bay lượn trong cảm giác thư thái. Mưa về, ta lại thấy mình có cơ hội gột rửa
nỗi đau, tái tạo niềm tin mới như vạn vật sau cơn mưa của đất trời.
Gió lại về…
Mong gió cuốn đi tất cả
mọi phiền muộn của ngày tháng cũ, để ta có thể trở về với cánh đồng mênh mông của
tuổi thơ đầy niềm vui, bù đắp cho tâm hồn những tổn thương.
Đêm đã khuya, vạn vật đã
yên giấc, hãy ngủ đi mọi nỗi buồn. Rồi mai trời lại sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét