Chiều thu vàng vọt với những tia nắng yếu ớt trải nhẹ
trên phố núi. Những cây dứa vàng trồng bên hông nhà đã vươn xanh sau những trận
mưa cuối mùa. Một hàng cây thẳng tắp trông đẹp mắt một màu xanh chen với tia
vàng giữa sọc dọc của nhánh lá. Tôi thích nhìn chúng mỗi sáng mỗi chiều khi đi
dạo. Mỗi lần nhìn chúng uốn mình theo làn gió thổi, tôi nhớ bài học của bác sĩ
Kim ngày xưa.
Những cây nằm ở phía đầu hè có dáng lá rất đẹp bởi nó bị gió quật
nhiều, khiến chiếc lá uốn mình theo những đường cong mềm mại. Lạ thay, nó lại
là những chiếc lá cứng cáp hơn tất cả những cây nằm khuất trong bóng râm. Nếu sử
dụng cho việc trang trí hoa, thì đấy là những nhánh lá tôi chọn đầu tiên. Và những
cây cứng cáp này dĩ nhiên nhiều ngày không tưới nước nó cũng không bị héo. Còn những
cây trong bóng râm thì dễ khô héo, và chỉ cần ít cơn gió là có thể bật gốc
ngay.
Bài học sâu xa từ những điều bình dị trong cuộc sống
khiến tôi thích thú. Tôi thích tự mình trải nghiệm những khốn khó trong đời và
tự tìm ra bài học. Có lẽ nó sẽ lâu hơn người khác, nhưng tôi thích cách tự mình
tìm tòi ấy, nó đem lại cho tôi bài học sâu xa hơn là những bài dạy khác.
Thời gian và cuộc sống đã không ngừng cho tôi những
trải nghiệm. Dĩ nhiên trong đó có cả ngọt bùi và đắng cay. Cuộc sống nào mà chẳng
thế. Tuy nhiên, tùy cách mà ta đối diện với nó. Nếu khi ta không tự thăng tiến
bản thân, thì khi cuộc sống gặp đắng cay nhiều cũng dễ cho ta một sự chai cứng,
phẫn nộ, cay đắng với cuộc đời. Ngược lại, dễ dãi quá cũng không thể làm chúng
ta trưởng thành.
Tôi dám chắc bạn và tôi, chẳng ai dại mà mong cuộc sống
mình gặp nhiều khó khăn. Ai mà không cầu mong cho mình được bình yên trên đường
đời. Nhưng cuộc sống là những chuỗi ngày bất ngờ, là những thăng trầm, bấp
bênh, là những bão táp ập đến có lúc khiến ta chỉ muốn buông xuôi. Có lẽ chỉ
khi đã trải qua rồi, thì chúng ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm và cám ơn cuộc đời,
cám ơn những khốn khó là giúp ta nên người hơn.
Giờ đây khi bước trên nỗi đau, tôi mới có thể nở nụ
cười an nhiên mà nhìn mọi sự. Tự giúp mình sống cao thượng hơn, bớt nhỏ nhen bằng
những quyển sách hay. Những ngày này, tôi đang đọc quyển “Hiểu về trái tim” của
tác giả Minh Niệm. Ông là một thiền sư còn khá trẻ nhưng đã cố gắng đi tìm triết
lý của cuộc sống. Tôi cảm thấy mọi sự trở nên nhẹ nhàng hơn khi ta suy cho kỹ về
triết lý cuộc đời. Ví như ông nói khổ đau nó không hẳn là cái khó cho ta, chỉ
là “bất như ý”. Vâng, khổ đau chỉ là do không như ý của ta thôi. Vậy sao ta
không bỏ bớt “ý” của mình để cuộc sống nhẹ nhàng hơn? Và ông còn dạy rằng, “khổ”
thì vẫn khổ đấy, nhưng đừng để mình phải “đau”. Chúng ta cảm thấy khó đón nhận
những trái ý là do ta để mình bị “đau” do nỗi “khổ”. Tôi thấy phân tích của ông
có lý nên mình học theo. Và rồi, tôi hiểu được rằng một cuộc sống bình an là một
cuộc sống tránh xa sự bình phẩm, so sánh, ghen tuông. Sự ghen tuông sẽ làm hạ
giá con người của mình. Ta cảm thấy mình thua thiệt bởi ta có thói quen so sánh
với kẻ khác, rồi tủi thân tủi phận vì thấy họ hơn mình. Hãy nhìn mình và tự xét
xem mình phải làm gì chứ không nhìn và xét người nữa. Hãy thoát ra khỏi tổ kén ấy
để thấy mình như những cánh bướm bay tự do trên bầu trời bao la.
Tới tuổi này, bỗng dưng tôi yêu những ca khúc của cố nhạc sĩ họ Trịnh lúc nào
không hay. Tôi thích cái cách ông suy niệm sâu sắc về cuộc đời, về con người.
Và rồi tôi cũng thấy mình già đi nhiều hơn so với tuổi đời bởi những trải nghiệm,
những khốn khó. Bây giờ tôi chẳng thấy đó là những khổ đau nữa, nhưng lại thầm
cảm ơn nó đã làm nên con người tôi ngày hôm nay. Mỗi ngày tôi nhắc mình phải cố
gắng, luôn giữ cho mình một mục tiêu để vươn tới.
Cám ơn đời. Cám ơn cuộc sống đã dạy tôi những bài học
làm người.