Trang

Music

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Giữa đại ngàn mênh mông

Có một căn lều nhỏ giữa đại ngàn mênh mông
Qua bao thăng trầm, ta trải nhẹ những bước chân trên ấy
Mong muốn kết hợp với núi rừng, với tự do, với mênh mông của đất trời
Để thấy đời bớt nhỏ nhen
Đi trên nỗi đau, ta chẳng còn sợ gì, chẳng sợ những nỗi sợ như khi còn nhỏ: sợ bóng tối, sợ đêm đen
Ta chỉ sợ lòng người
Giữa đêm đen mịt mùng, một mình ta thơ thẩn với tiếng nhạc của thiên nhiên
Dàn đồng ca nào dế, nào ễnh ương,... và đủ thứ côn trùng
Ngắm cả bầu trời đầy sao
Cùng sương lạnh, cùng gió núi
Cho ta thấy mình nhỏ bé, thật nhỏ bé với cái cảm giác cô đơn nhưng tự do, mênh mông bao la như bầu trời
Gần nửa đời người, ta đã vất vả ngược xuôi với những bon chen,
rồi… tay lại trắng tay
Nhưng, đêm nay, giữa đại ngàn, ta lại thấy mình được rất nhiều, nhiều hơn những gì mà thiên nhiên ban tặng.
Chợt mỉm cười nhẹ nhàng
Ta say những cái cười ngạo nghễ của những bậc vĩ nhân
Và ta sắp có nó
Trước cái mênh mông của đại ngàn, ta thấy mình có thể đạp lên mọi sự, vươn lên mọi thứ nhỏ nhen.
Yêu mãi loài hoa bồ công anh mảnh khảnh hay e thẹn, hãy cúi mình thì thẩm thật khẽ nếu muốn nhắn gửi điều gì đó vào những cánh hoa, bởi nếu không, cánh hoa sẽ sợ hãi và tan biến. Thế nhưng trong cái mong manh đó luôn ấp ủ trong mình những hoài bão lớn, chỉ chực một cơn gió là vươn mình bay lên không trung rộng bao la.
Đứng giữa không gian, giang rộng đôi tay- như phim Titanic ấy, ngước mặt lên bầu trời xanh trong điểm vài cụm mây trắng trong ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, kiên nhẫn tí xíu thôi ta sẽ thấy điều kỳ diệu , một cơn gió nhẹ thổi qua và trong không gian tràn ngập những cánh hoa bồ công anh trắng xóa, những cánh hoa xoay tít mù hay xoay nhè nhẹ, bay thâm thấp hay bay cao tít.
Cứ như thế tạo ra một cảnh tượng mỹ miều, thơ mộng của mùa xuân.
Đêm
Ta mơ mình như thiên thần vút cánh bay ngàn phương. Rồi ta lướt cánh bay một đời
Một đời ta như cây cỏ sống an bình vô tư
Như hạt nắng mới mỗi sớm mai long lanh nhìn lá xanh đang rộn ràng
ta như ngọn thác phơi mình thênh thang trên ghềnh đá
Suốt tháng năm reo tưng bừng giữa thiên nhiên hồng hoang
Ta lạc giữa cơn mộng phiêu linh
Ngửa mặt cười vang dưới mặt trời
Rồi mọi khổ đau hạnh phúc cũng sẽ qua đi
Chỉ có tình yêu ở lại.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét