Trời
tháng 9, mưa nhiều. Thu đã sang với những cơn gió thoảng nhẹ, dịu dàng cùng những
tán lá đã ngả vàng sắp lìa cành. Kỷ niệm xưa không ùa về nữa. Mình đã là mình
của ngày hôm nay- ngày với những cảm xúc rất thật, ngày của giây phút hiện tại với
những cơn gió thu về.
Rồi thì cũng đến lúc mình có thể đạp lên trên những lời khen tiếng
chê. Tất cả chỉ như cơn gió thoảng nhẹ như đóa bồ công anh trên thảo nguyên
xanh thẳm. Mình cũng chẳng còn yêu thương theo kiểu “tháp ngà” như trước đây
nữa, là bắt những kẻ mình yêu thương phải làm theo ý mình, khi cho rằng phải
làm như thế mới được hạnh phúc nữa. Đời người ngắn ngủi, bắt ép chi cho khổ,
rồi cuối cùng ai hơn ai được điều gì ngoài hạnh phúc đâu. Mà hạnh phúc thì đâu
phải là ngày mai, là sự gò ép, là đạt được những điều mình muốn, mà là sự bình
an trong tâm hồn, thế thôi. Mình tập làm cho mọi thứ giản đơn đi. Nhìn lại mấy
năm trước đây thôi, thì đã thấy mình khác rất nhiều. Giờ thì có thể mỉm cười an
nhiên. Tự dưng hay viết về sự bình yên, thích tản bộ một mình trên con đường
vắng, thích nhìn hoàng hôn buông xuống núi sau mỗi ngày làm việc, thích tự
thưởng cho mình nghe một bản nhạc nhẹ mỗi tối, không còn cố gắng tranh thủ học
này học nọ cho đến lúc hai mắt không còn mở nổi, rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi
lúc nào không hay. Mình sợ đám đông, ghét sự tranh giành. Mình khiếp cái ồn ào
náo nhiệt, muốn tự tách mình khỏi đám đông. Mình tự chuyển sở thích về âm nhạc
lúc nào không hay. Những bản nhạc nhẹ, sâu lắng, trầm lặng là bạn đồng hành mỗi
lúc rảnh rang. Có lẽ mình đã già hơn so với tuổi đời. Nghĩ giờ ở ngoài đời,
ngoài ba mươi, người ta còn phơi phới, hoạt động hăng say và đang khẳng định
mình để tìm một chỗ đứng, còn ta thì lại tìm về sự tĩnh lặng. Thật lạ đời.
Trước đây mình thường hối hả vội vã, tất bật, chạy và chạy… giờ thì lại thích sự
chậm rãi, thích đếm từng bước đi, lắng nghe từng nhịp thở để thấy được lòng
mình. Ngày trước, mỗi khi viết bài, mình cố gắng nặn óc để kiếm tìm, chau chuốt
từng con chữ, rồi gởi cho bạn bè chờ đợi lời đánh giá. Giờ thì cứ ngồi vào máy,
nghĩ gì viết nấy, và chẳng cần phải hồi hộp đếm số người đọc hay nhận định gì.
Mình viết cho mình, cho đời, ai đọc được hay khám phá ra điều gì thì tùy họ,
mình chẳng bắt buộc được suy nghĩ của ai
cả. Rồi với cả việc phân tích một ca khúc để đàn hát cũng vậy, thay vì trước
đây phải khổ sở, lo tìm kiến thức để phân tích, chú ý về kỹ thuật, rồi mong
nhận được lời đánh giá tốt của người khác. Giờ thì mình chẳng chú ý đến những
điều đó, cứ thể hiện với tất cả tâm hồn, và chẳng lệ thuộc vào lời khen tiếng
chê. Chuyện đời thật lạ, dường như khi ta gò ép, cố gắng thì lại chẳng thành,
nhưng khi để tự nhiên, thì nó đem lại sự hài hòa, dễ chịu. Ngày trước rất sợ sự
phê bình, đánh giá của người khác, mừng khi được khen, buồn tủi khi bị chê, giờ
thì ta ung dung tự tại trước những lời đó. Ai muốn nói gì thì nói, ta vẫn cứ là
ta. Có lúc cứ cố gắng để làm đẹp lòng mọi người, nhưng giờ thì không quan tâm
việc người ta nghĩ gì về mình. Chỉ quan trọng mình đang là ai, đang làm gì và
có là chính mình không hay đang khổ sở giả danh là một ai khác mà thôi.
Đêm nay,
tản bộ trên lối hành lang nhỏ, tự thấy lòng mình hòa hợp với thiên nhiên, cùng
gió cùng mây bên ngọn đồi nhỏ sau nhà, tự thấy mình thay đổi nhiều quá.
Trải qua
nhiều những thăng trầm, tự thấy mình chẳng cần gì cả. Mỗi ngày cứ nhẹ nhàng qua
đi trong cái vô hình của thời gian. Nỗi buồn, niềm vui không khiến lòng xao
xuyến như xưa nữa. Tự nhận thấy đã biết kiểm soát cảm xúc trong mình. Ai muốn
bon chen, giành chỗ, ta sẵn sàng nhường cho. Ai muốn hạ mình xuống, mình chuẩn
bị cho kẻ ấy lên bậc cao hơn. Thấy đời như một thoáng hư vô. Mọi sự rồi cũng
qua đi. Trước đây nhiều khi tự tạo áp lực cho mình nhiều, hay bắt buộc mình
phải đạt được điều này điều kia. Giờ thì hết rồi, cứ để mình sống thuận theo lẽ
tự nhiên, làm những gì mình thích, không gò bó, không bon chen, không so sánh
mình với người khác. Bởi nghĩ đơn giản rằng mỗi người tự chọn cho mình một giá
trị, kẻ thì chạy theo những giá trị ảo, người theo đuổi những giá trị thật. Có
lẽ thì ai cũng có lý do riêng của họ cả. Vì vậy mà mình chẳng nên nghĩ về họ
theo lối suy nghĩ chủ quan của mình nữa. Mình hiểu rằng ai cũng phải trả giá về
những điều họ đã làm. Luật nhân quả “gieo gì gặt nấy” vẫn tồn tại ngàn đời, chẳng
ai chạy trốn được quy luật của kiếp nhân sinh. Vì vậy mà mình chẳng bận tâm hay
khó chịu như ngày xưa. Hãy cứ để họ làm những gì họ thích, rồi cuộc sống sẽ dạy
họ phải biết làm gì.

Thôi thì kiếp người trước sau cũng chỉ có vậy, ai rồi cũng đến lúc
phải trả giá về những điều mình làm, về số phận của mỗi người. Chỉ mong ngày
sau hết ấy, nhân gian ai cũng mỉm cười, thanh thoát rũ kiếp bụi trần.
Gió lại về. Gió núi mang theo chút se lạnh vào hồn. Mình trở về
phòng, nhẹ nhàng cầm bút và viết. Mình sẽ viết tiếp cho cuộc đời, cho con người
và cho chính cõi lòng mình.
Ngày mai, mình sẽ sống đơn giản, yêu thương đơn giản và ấp ủ những ước mơ cũng đơn giản.
Mọi sự sẽ nhẹ nhàng như gió bình yên.
Mọi sự sẽ nhẹ nhàng như gió bình yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét