Đã đến lúc ta chợt nhận ra hạnh phúc không hệ tại ở
những điều bên ngoài như tiền bạc, quyền lực, danh giá và số lượng những người
kết thân với ta.
Đã đến lúc ta yêu những bước chầm chậm trên con đường,
đếm từng bước đi và có thể nghe cả những
âm thanh khua nhẹ của những chiếc lá
rơi.
Đã đến lúc ta không cần đến một bàn tay ủ ấm, và tự
mình có thể ngẩng cao đầu đón nhận nỗi đau.
Đã đến lúc không còn muốn ngủ vùi trong chăn mà muốn
thức dậy sớm, chờ đón ánh bình minh và nghe tiếng chim hót cùng ngắm những nụ
hoa hé nở dưới làn sương sớm, biết yêu mến những điều giản dị xung quanh đơn sơ
mà gần gũi, chứ không chờ đợi những ước mơ xa vời.
Đã đến lúc nhận ra mình trầm tư hơn, bớt than trách
những khó khăn và thích lắng nghe tiếng đời nhè nhẹ.
Đã đến lúc không còn bận tâm đến một lời phê bình, dù
là khen hay chê, bởi chính ta đã đủ thấu hiểu mình và ta vẫn là mình chứ không
phải là những điều họ thêu dệt nên.
Đã đến lúc ta ung dung tự tại bước trên con đường mình
đang đi, mà không bận tâm về quá khứ hay lo lắng về tương lai hoặc sợ sệt những
điều xảy ra bên ngoài, bởi ta tin rằng Thiên Chúa ở bên trong có sức mạnh hơn
tất cả những gì xảy ra bên ngoài ấy.
Đã đến lúc ta nhận thấy mình không cần phải tự làm khổ
mình bởi những mục tiêu tự đặt ra một cách gò bó, và mình chỉ chú tâm sống giây
phút hiện tại cho thật tốt.
Đã đến lúc không còn phải lao vào công việc đến nỗi
quên cả bản thân, rồi lại khổ sở với những điều bất như ý.
Đã đến lúc biết tự yêu thương bản thân mình, biết dành
cho nó một vị trí nhất định trong tâm hồn và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ
đối xử bất công với nó nữa.
Đã đến lúc có thể mỉm cười với chính mình, bỏ đi gương
mặt cau có của bản tính thích cầu toàn của một thời.
Đã đến lúc chợt nhận ra mọi sự xảy ra xung quanh chẳng
thể làm mất đi sự tĩnh lặng của tâm hồn.
Đã đến lúc không còn những giọt nước mắt đôi khi rơi
trong đêm vắng. Thay vào đó là thanh thản bước ra sân, ngắm những vì tinh tú
giữa trời đêm bao la của núi rừng và đón những ngọn gió mơn man làn tóc và mỉm
cười bình yên.
Đã đến lúc muốn giã từ hiệu ứng đám đông và tìm về nơi
yên vắng với những tiếng nhạc du dương trầm lắng.
Đã đến lúc đủ can đảm để bênh vực quyền lực những kẻ
yếu thế và tìm lại sự công bằng cho họ.
Đã đến lúc ta tin mình có thể làm chủ mọi hoàn cảnh,
chứ không để hoàn cảnh làm chủ mình.
Đã đến lúc ta cảm thấy thật sự thanh thoát, không còn
lệ thuộc vào bất cứ điều gì bên ngoài, chỉ mong một sự bình yên trong tâm hồn
có Chúa luôn hiện diện bằng việc tĩnh lặng cầu nguyện, tích cực sống trọn vẹn
ơn gọi của mình và nhấc mình lên những điều nhỏ nhen tầm thường.
CÒN GÌ HẠNH PHÚC HƠN?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét