Trang

Music

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Tự khúc Tháng Mười Hai

Đã không ít lần tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà không thể nào gõ trên bàn phím từng dòng thân thương như ngày xưa được nữa. Lâu rồi, hình như gần cả gần năm trời, mình buông bút, chỉ thỉnh thoảng mới đăng một bài mà lòng không cho phép cất giấu cảm xúc được nữa. Phải chăng khi tuổi thanh xuân bắt đầu tàn là lúc ta nhận ra mình cần biết giữ cho mình nhiều hơn, chỉ tâm sự với chính mình cũng như giữ những dòng cảm xúc cho riêng mình thôi.
Và hôm nay, có thể nói dòng cảm xúc này mình không thể cất giấu nữa. Tháng Mười Hai về rồi, dù cho những cảm xúc về mùa Đông đã được trải lên trang giấy khá nhiều rồi.
Tháng Mười Hai…
Khi những chiếc lá bàng màu đồng hun dường như chỉ chờ một làn gió thoảng qua là nhẹ nhàng rời cành…
Khi cái lạnh ùa về đầy ắp cõi lòng tràn đầy cảm xúc yêu thương…
Khi cái nắng hanh hao khô không khốc, cảnh sắc đất trời trơ trụi đến lại trỗi dậy một nỗi nhớ không tên ở một nơi nào xa xôi lắm…
Khi thời gian không còn là đi, chạy mà là bay nhanh ơi là nhanh để tổng kết cho những việc còn dang dở...
Tháng Mười Hai đã chạm ngõ tự lúc nào
Người ta vẫn bảo con gái sinh vào mùa Đông thường hay buồn
Mặc nhiên một cách nào đó, tôi cho là số phận.
Tháng Mười Hai- tháng kết thúc của năm để duyệt xét lại nhiều điều; tháng của nhiều cảm xúc với riêng tôi; tháng mang nhiều nỗi niềm và đầy ắp những kỷ niệm.

Tháng Mười Hai về, bỗng thích thức dậy sớm hơn để chiêm ngưỡng cái bao la của bầu trời tự do, lắng nghe tiếng thở tĩnh mịch của đêm dài, đón những giọt sương sớm lành lạnh, rồi tự lấy hai cánh tay ôm lấy mình rùng mình. Thích nhất cái cảm giác của những khoảnh khắc cuối Thu đầu Đông ấy. Ngày với những cơn gió hiu hiu và những tia nắng yếu ớt còn sót lại của tàn Thu. Và đêm với những hơi sương lạnh nhè nhẹ. Cái cảm giác khi Đông sắp đến thì không thể giấu vào đâu được dẫu xa quê hương của bốn mùa rõ rệt đã hai mươi mấy năm nay.
Yêu lắm những gì nhè nhẹ, thanh thoát của màu xanh da trời, của tím nhạt hay xám tro- những gam màu buồn, phải chăng đó là màu của mùa Đông? (Có người bạn bảo vì thích những màu đó thì dễ buồn nên phải đổi ý thích. Mình thì đổi hoài mà cũng không được).
Thích cảm giác lang thang một mình dưới những tàng cây, thích ngắm mưa, thích đón gió lạnh dù cơ thể sức đề kháng chẳng tốt chút nào.
Và nữa,
Thích chạy trốn khỏi đám đông để đi tìm một cõi thanh vắng, với những âm thanh du dương của suối, của lá hoa dại ven đường, của tiếng chim hót, rồi thích ghi lại những trang nhật ký thay vì đi tìm người để tâm sự.
Phải chăng đó là mặc nhiên của những kẻ sinh vào mùa Đông, của những ảm đạm, rét mướt, của những cơn gió heo may hun hút lạnh?
Nghĩ vậy nên chỉ biết bằng lòng đón nhận mình với tất cả những cái hay dở đó. Đó là cái bản thể của mình, chứ không phải là một bản sao của ai khác.
Dù gì đi nữa thì vẫn thương lắm mùa Đông, yêu tháng Mười Hai, mong tìm về một góc yêu thương của những tiếng nhạc, những tâm sự, những lời hát ngẫu hứng,… thế giới riêng bao la của mùa Đông. Yêu những cánh thiệp với lời chúc Giáng Sinh mà gió Đông gởi đến cho nhau những yêu thương. Yêu cái xơ xác hanh hao vỡ vụn không trọn nghĩa, để mong cuộc đời cũng được tự do mênh mông như bầu trời, thoát khỏi những lo toan vội vã tất bật.
Đông ơi! Hãy cứ là ta, an yên và trầm lắng, để ru mình trong những giấc mơ mùa Đông ấm áp. Yêu lắm Tháng Mười Hai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét