Tôi
ghé về nhà sau nhiều lần nghe tin ba bệnh nặng. Những lần trước nghe các anh chị nhắn
tin, tôi lần nữa không về. Lần này, chính mẹ nhắn, tôi về. Tôi tự nhận thấy
có một sự ích kỷ len lỏi trong lòng. Tôi đã lưỡng lự về thăm ba, dù nơi tôi ở đến
nhà chỉ hơn mấy chục km. Ai có trách, tôi lấy nhiều lý do biện minh: Nào là cơ
thể không khỏe, đi xa dễ nhiễm bệnh, và công việc đang nhiều, bệnh thì không thể
chu toàn, vân vân và vân vân…
Lẽ nào công ơn ba mẹ mấy mươi năm trời, không đủ lớn hơn vài thứ bệnh lặt vặt và một chút sự bận rộn của tôi sao? Tôi thật ích kỷ. Nhưng có lẽ cái lý do sâu xa hơn, khi tôi không muốn xóa mờ hình ảnh về ba xưa nay: một người cha luôn trẻ trung, sôi động năng nổ hoạt bát của ngày xưa. Thật khó để tôi có thể chấp nhận tuổi già ngày một gần của ba, và sức khỏe xuống dốc nhanh đến độ như vậy. Nhìn ba không còn
khỏe mạnh như xưa mà tôi đắng lòng. Tôi nhớ mãi hình ảnh ba từ ngày còn bé thơ.
Mẹ vẫn bảo trong bảy đứa con, ba yêu thương tôi nhất vì tôi vốn là con bé nhút
nhát vô cùng, luôn bị bạn bè ăn hiếp. Tình cảm của người cha luôn giấu kín,
không thổ lộ như của mẹ, nhưng tôi luôn hiểu, dù chẳng bao giờ nói thành lời.
Trong trái tim tôi chứa quá nhiều kỷ niệm về ba (dường như nhiều hơn về mẹ nữa).
Ba tôi- từ một người cha mạnh mẽ, chèo lái con thuyền gia đình thật đông con giữa bao khó khăn của thời cuộc, để cả
thảy anh chị em tôi đều thành đạt, cho đến vài lần trong đời thấy ba khóc vì
thất bại trên đường đời, ba vẫn luôn giấu kín những giọt nước mắt khóc thầm trong
đêm vắng những lúc khó khăn, không muốn cho anh chị em chúng tôi bị tổn thương. Chỉ mình tôi, con
bé hay suy tư tình cờ len lén thấy được. Những ngày khó khăn nhất của đất Bắc
xa xôi, ba đưa mẹ và cả thảy gia đình vào Nam lập nghiệp trên mảnh đất mưa sình
nắng bụi mà nhiều lần tôi vẫn trách sao ba lại chọn nơi này. Trong những cơn bĩ cực
ấy, “thuyền trưởng” luôn vững tay lái trước bao sóng gió để mẹ và anh chị em tôi
được bình yên. Tôi quá ấn tượng về ba với sự mạnh mẽ, tự tin. Ba chính là vầng Thái Dương, là núi Thái Sơn, là chỗ dựa của anh chị em tôi và cả những người bà con chòm xóm từ Bắc vào Nam.
Cả xóm ai cũng nói mẹ tôi thật may mắn khi có một người chồng tốt hết mực yêu thương vợ con. Tôi thầm ngưỡng một ba khi ba chẳng quản ngại cứ công việc gì, dù lau nhà, quét sân, giặt giũ và cả nấu ăn,... Buổi sáng thức dậy, mẹ lúi cúi nấu ăn thì ba đi quét tước dọn dẹp cho sạch sẽ. Ba thường khó ngủ nên hay dậy sớm lau nhà. Ai hỏi sao phải vất vả vậy thì ba trả lời rằng :"Để mẹ con dậy được thì nhà cửa được sạch sẽ." Những ngày tay mẹ bi đau, ba dậy sớm để giặt quần áo cho mẹ. Có ba ở nhà là nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ. Các anh tôi cũng phải học hỏi theo những việc nhỏ bé nhưng rất cần thiết để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Cả xóm ai cũng nói mẹ tôi thật may mắn khi có một người chồng tốt hết mực yêu thương vợ con. Tôi thầm ngưỡng một ba khi ba chẳng quản ngại cứ công việc gì, dù lau nhà, quét sân, giặt giũ và cả nấu ăn,... Buổi sáng thức dậy, mẹ lúi cúi nấu ăn thì ba đi quét tước dọn dẹp cho sạch sẽ. Ba thường khó ngủ nên hay dậy sớm lau nhà. Ai hỏi sao phải vất vả vậy thì ba trả lời rằng :"Để mẹ con dậy được thì nhà cửa được sạch sẽ." Những ngày tay mẹ bi đau, ba dậy sớm để giặt quần áo cho mẹ. Có ba ở nhà là nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ. Các anh tôi cũng phải học hỏi theo những việc nhỏ bé nhưng rất cần thiết để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Chính
vì ý nghĩ đó nên tôi thật không chấp nhận nổi cảnh nhìn ba ngày một yếu dần.
Tôi không dám nghĩ đến một ngày tôi sẽ mất ba hoặc mẹ. Tôi muốn có cả hai mới đầy
đủ. Những lý do tôi đưa ra để không về thăm thật sự là do trái tim tôi vẫn chưa
thể đón nhận sự thật, là ba đã già. Ba không còn có thể tự đến nhà thờ mỗi
sáng, không còn thể tập hát cho ca đoàn mà ba đã lập mấy mươi năm nay hay làm việc như trước đây nữa...
Nhưng
tôi chợt tỉnh. Với cái tuổi ngoài thất thập cổ lai hy, dù thời gian trước ba vẫn mạnh khỏe, nhưng sau cơn bạo bệnh, cái gì đến sẽ phải đến,
dù muốn dù không, chẳng ai có thể ngăn cản được. Vì vậy, tôi không thể chạy trốn.
Bố mang căn bệnh di truyền của ông Nội, đau nhức cơ khớp. Ba thường phải ngủ ngồi
trong đêm vì không thể nằm được. Tôi cũng mang mầm bệnh của ba nên hiểu, nó dễ khiến mình tuyệt vọng lắm, nhất là những lúc trái gió trở trời, đau nhức khắp cơ thể. Rồi bây giờ ba còn bị nhiều căn bệnh khác nữa.
Nhìn ánh mắt ba, tôi không khỏi chạnh lòng. Ba thật sự bị sốc. Lẽ ra, tôi phải hiểu và thông cảm hơn cho ba, đằng này...
Giờ đây, tôi hiểu mình phải can đảm đối diện với điều ấy dù muốn hay không. Nhìn thấy ba như thế, tôi hiểu mình phải đủ lông đủ cánh để bay vào đời, để những khi gặp vấp ngã, tôi biết cách tự đứng lên mạnh mẽ, chứ không dựa vào ba nữa. Tôi tin ba mẹ sẽ luôn là sức mạnh, là nguồn động viên cho anh chị em chúng con mỗi khi gặp phong ba bão táp trên đường đời.
Giờ đây, tôi hiểu mình phải can đảm đối diện với điều ấy dù muốn hay không. Nhìn thấy ba như thế, tôi hiểu mình phải đủ lông đủ cánh để bay vào đời, để những khi gặp vấp ngã, tôi biết cách tự đứng lên mạnh mẽ, chứ không dựa vào ba nữa. Tôi tin ba mẹ sẽ luôn là sức mạnh, là nguồn động viên cho anh chị em chúng con mỗi khi gặp phong ba bão táp trên đường đời.
Đêm
nay, ở nơi xa, mùa đông phố núi nơi này lạnh lắm, con cầu xin cho lòng ba vẫn đủ
ấm để đêm ru giấc bình yên, ba nhé!
Con yêu ba nhiều lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét