Sống là một cuộc hành trình,
trên hành trình đó, mỗi người đều phải đi đến trọn con đường của mình. Tuy
nhiên, đôi lúc ta cần dừng lại để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua.
Ta không cho phép mình chấp nhận hay
buông xuôi theo những khó khăn của cuộc đời mang đến. Phải biết nhận thức rằng
mình là ai, đang làm gì, đang hướng đến cái gì và quan trọng là phải có một
điểm dừng….
Tôi thiết nghĩ ràng, dừng lại đúng lúc sẽ giữ được
nhiều thứ, như dừng lại những yếu đuối trong lòng để giữ mãi một tình bạn
thiêng liêng. Dừng lại một lời nói không hay để giữ lại những giá trị cao đẹp
của chính mình. Dừng lại một ý nghĩ vượt khởi để không tạo thêm nghiệp chướng. Đôi lúc muốn nói ra cho hả giận nhưng khi nói rồi thường lại thấy ân hận vô cùng. Tưởng là thỏa lòng nhưng lại hối hận. Chỉ khi tha thứ, tâm hồn mới có thể nhẹ nhàng, còn khi ôm những mối hận, ta thấy mình nhỏ nhen lắm.
Trong dòng đời hối hả, đã bao lần chúng
ta dừng lại một chút để nghĩ về cuộc sống của mình? Mỗi một đời người phải trải
qua biết bao nhiêu thăng trầm, lo toan, phiền muộn. Nhưng cuộc sống thì cứ trôi
đi ào ào như cơn lũ, làm cuộc đời cứ xoay chuyển liên tục,… chúng ta cứ tất
bật, cứ mê mải chạy theo, bỏ lại sau lưng tất cả để rồi nhìn lại ta chẳng được
gì….
Ít có ai thấy được giá trị của một cuộc
sống bình thường, một việc làm đơn giản tuy không lớn nhưng mang lại nhiều niềm
hạnh phúc…. Đã là một cuộc đời thì chúng ta đều phải sống và sống như thế nào
thì cũng phải sống hết trọn kiếp người. Sống yêu thương, hoà hợp, sống chân
thành, vị tha hay sống ích kỷ, vụ lợi, xấu xa, bẩn thỉu,…. thì cũng mấy ai
hưởng được trọn vẹn hạnh phúc một khi nhắm mắt xuôi tay. Là chim thì phải hót, là lá thì phải tươi xanh. Bởi ta đã nhận từ cuộc đời bao điều nhưng không thì cũng phải trả lại nhưng không như vậy.
Hầu như mỗi người chúng ta, chẳng ai có
thể hài lòng về cuộc sống của mình, nhưng chúng ta cần phải biết tự cân bằng
trong cuộc sống, đừng bao giờ để mình rơi vào tình trạng bế tắc, không có đường
ra. Hãy tìm cho mình một lối thoát dù con đường đó đầy những chông gai, trắc
trở…
Hãy vững tâm và
tin rằng, còn có biết bao nhiêu điều tốt đẹp chờ đón ta phía trước.
Tôi luôn phải tự nhủ với lòng
mình rằng dù thế nào cũng phải sống tốt. Rằng dù có lúc buồn chán đến muốn chết
đi được thì cũng phải cố gắng sống cho ra sống. Có những đêm khi nằm xuống chỉ
mong một giấc ngủ ngàn thu khi chẳng còn động lực nào cho chính mình, thì lại
tự động viên mình rằng mọi sự rồi cũng qua thôi. Đã đến lúc ta không còn là một
đứa bé để đòi nằng nặc cho bằng được điều mình muốn. Mỗi người phải tự trưởng
thành, tự lớn lên và phải sống đẹp cuộc sống của mình. Ai cũng thế thôi. Cuộc
sống nào mà chẳng có ít nhiều phiền muộn. Không ai đủ hoàn hảo để hoàn thiện.
Nhưng mỗi người đều có đủ sức mạnh để cố gắng.
Không ai có thể chọn cho mình một nơi
sinh ra nhưng chúng ta có quyền chọn cho mình một mục đích sống. Vậy tại sao ta
không chọn một cuộc sống mang nhiều ý nghĩa, sống để không hổ thẹn với lương
tâm, để có thể tự hào nhìn cuộc đời bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Sống ngay thẳng, ngẩng cao đầu không
hối hận hay nuối tiếc, đừng để khi quay đầu nhìn lại, ta phải ngậm ngùi
rằng “giá như, giá như ta đừng làm như thế”. Biết rằng sống không
hề đơn giản, nhưng ta hãy cố gắng vì lời nói ra thì rất dễ nhưng thực hiện thì
rất khó.
Cuộc đời vô thường, một kiếp sống nghe
thì có vẻ như dài vô tận nhưng thời gian trôi nhanh, và khoảng cách giữa sự
sống và cái chết rất mong manh.
Ta không cho phép mình chấp nhận hay
buông xuôi theo những khó khăn của cuộc đời mang đến. Phải biết nhận thức rằng
mình là ai, đang làm gì, đang hướng đến cái gì và quan trọng là phải có một
điểm dừng….
Sống với một tâm hồn trong sáng, luôn
hướng đến những mục đích tốt đẹp. Sống vì mọi người xung quanh, lấy niềm vui
của mọi người làm niềm vui của chính mình thì cuộc đời này sẽ không còn mang
đến những đau khổ hay bi luỵ, thay vào đó là những hạnh phúc vui tươi, là yêu
thương, chia sẻ,… và cuộc đời này sẽ mãi mãi là một màu xanh hy vọng.
Xa gần 20 năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi
vẫn không quên một câu nói nổi tiếng trong tác phẩm “Thép đã tôi thế đấy” của nhà
văn Liên Xô Nikolai Alekseyevich Ostrovsky:
“Đời người
chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng
đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của
mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta,
ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời…”.
Năm mới cho
một hành trình mới. Dẫu cho chung quanh chẳng bàn tay nào chìa ra để giúp đứng vững hơn, thì
cũng vẫn tự động viên mình: “PHẢI SỐNG CHO THẬT TỐT.”
Gió vẫn cứ thổi, dòng đời vẫn cứ trôi, còn ta, cứ bình yên nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét