Trang

Music

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2018

Chiếc xe đạp

Lại là đề tài về chiếc xe đạp ấy, Ba ạ!
Ngày ấy, cái thời của những thập niên 90, thời mà con đường hằng ngày con đến trường mưa sình nắng bụi, cái thuở hàn vi mà ngoài mảnh rẫy, miếng ruộng lúa không thể nuôi sống cả nhà, ba phải vô rừng lấy thêm củi để nuôi đủ bảy anh chị em chúng con khôn lớn. Con không thể quên những giọt mồ hôi không phải là nhỏ xuống mà là chảy xuống ròng ròng như tắm sau những khúc cưa, những nhát búa… của ba và anh Hai.

Thế mà thương giáo xứ mới thành lập chưa có hội đoàn, ba đến nhà từng em, xin cho đi tập hát. Nhà mình ở ngoài đường lớn nhưng vì thương các em ở xa, ba lại đèo tụi con vô mãi đường hẻm nhỏ xa lắc lơ cho gần nhà các em, rồi mượn một nhà dân ở gần, mỗi tối ba chở con và chị trên chiếc xe khung ngang. Con ngồi trước soi đèn pin, cầm sách- quyển sách nhạc to đùng mà ba tự viết nốt nhạc dưới ánh đèn dầu nho nhỏ sau những mệt nhọc mỗi tối thấm bao giọt mồ hôi của ba; chị ngồi sau ôm cây đàn Accordion mà ba mang từ miền Bắc qua với bao tình thương đối với giáo xứ mới.
Có những khúc đường đầy đá, lên dốc, ba lại phải gò lưng đạp. Chị ngồi sau bảo: “Ba cố lên, tụi con sẽ cầu xin Chúa cho ba”. Thế là ba lại cười rồi ráng đạp nhanh hơn. Ngày nắng đã mệt, ngày mưa lầy lội lại còn thêm gian nan. 
Rồi từ cái nhóm ca đoàn thiếu nhi be bé, ba lập ra ca đoàn gia trưởng. Các chú đến tập hát là sân nhà mình lại rộn ràng. Họ vui vì ba luôn hiền từ, gần gũi. tập hát xong rồi ngồi chuyện trò, chia sẻ những gánh nặng của vùng kinh tế mới. Từ vài chục chú, đến ba chục rồi bốn chục và hơn nữa. Gần ba mươi năm với bao mồ hôi nước mắt và cả niềm vui xen lẫn, cho đến lúc ba bị gặp cơn bạo bệnh, không thể tự mình đi lên gác đàn cao, thì ba nghỉ, nhưng con biết tâm hồn ba vẫn hướng về đó, vì đó là tâm huyết của ba mà. 
Hôm nay, con vẫn thích đạp xe đến nhà mục vụ sau những hối hả của chợ đời. Con thích những vòng xe chầm chậm để kéo mình lại bớt những xô bồ ngoài kia, để con có thể trở về với con người thật của mình. Hơn mười ba năm qua con theo nghiệp của ba cũng đủ thấm những gian nan của việc mục vụ, có những tối đi về mà cổ họng đau rát, những bước chân đi không nổi vì đứng cả giờ, mắt mờ, lưng còng vì chép nhạc… Có những mùa lạnh, đánh đàn mà đôi tay đau điếng vì viêm khớp,… Nhưng con biết, dù con có vất vả đến mấy cũng chưa thấm thía được một chút khó khăn ngày xưa của ba.
Cũng có những lúc mệt nhọc về tâm trí, con nản muốn buông bỏ. Nhưng con lại nghĩ về Ba, về tâm huyết của Ba, về những cố gắng… Con khóc một hồi cho thoải mái, rồi lại tiếp tục trung thành với công việc của mình. 
Hiện tại các em ca đoàn rất thương yêu quý mến con Ba à. Con không phải đi chở từng em đến tập hát như ba ngày xưa. Con đến thì các em đã đợi sẵn. Và với điều kiện vất chất đầy đủ, con không phải cưu mang những thiếu thốn của các em như ba ngày xưa. Theo gương ba, con cũng đến với các em bằng tất cả tâm huyết. Ngày nào con không đi được thì các em mong ngóng, sợ con sẽ đi xa. Tình cảm của các em dành cho con chính là động lực để con tiếp bước hành trình của ba ngày ấy.
Hôm nay chẳng phải là một ngày đặc biệt của ba, nhưng sau những ngày vất vả, những lúc mệt nhọc thế này, con nhớ đến Ba má để tiếp thêm sức mạnh cho hành trình của mình. 
Cảm ơn Ba má, cảm ơn tình yêu vĩ đại của đời con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét