Trang

Music

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2019

Chớm Đông


Dường như mùa đông tới rồi phải không nhỉ? Mỗi sáng thức dậy không khí nhẹ bẫng, cái hơi giá của ban mai len lỏi vào hồn khiến tỉnh giấc nhanh hơn. Cuối thu mang cái tiết trời dịu dàng, giống như cô gái đầy bao dung, lãng mạn làm cho lòng người dễ dàng say đắm. Cảnh vật vào thu thay đổi qua cành cây, chiếc lá, không khí trở nên mát lạnh hơn, những con đường giăng kín lối bởi những chiếc lá vàng. Những bóng cây rợp nắng nhưng không còn chói chang nhưng hiền dịu biết bao. Thích lắm cái cảm giác đón được cái se lạnh của những ngày cuối thu, khi đông đã ngập ngừng về. Trong lòng lại mang những cảm xúc thật khó tả. Cuối thu- đầu đông- mùa của những cung bậc cảm xúc thăng trầm khác nhau.


Thời gian trôi nhanh quá. Những ngày cuối năm thời gian không còn đi nữa mà là chạy, thoáng chốc là hết một ngày, nhìn đi nhìn lại hết 1 tuần, 1 tháng, 1 năm.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy tụi nhỏ lớn lên nhiều và ta bắt đầu già đi. Màu của thời gian nhuộm màu cảm xúc, dần dà không còn những buồn dựa vào hoàn cảnh nữa, mà là tự đi tìm sự bình an cho mình giữa những sắc màu cuộc sống.
Bước đi quá nửa đời người, ta thấm cái cảm giác mỏi mệt khi cứ phải nhìn vào ai đó để cố gắng, hoặc để cho mình bị phụ thuộc vào những lời khen chê của thiên hạ, rồi không tránh khỏi những lúc buồn chán mỏi mệt.
Đi qua cuộc sống, học được nhiều điều từ những người mà ta có dịp gặp gỡ. Ta dần thấy mọi sự trở nên nhẹ nhàng. Đúng là cái gì là hư vô sẽ mau qua lắm. Tiền bạc, danh vọng, kể cả tình yêu rồi một ngày sẽ bỏ ta mà đi. Thứ còn lại là gì? Phải chăng đó là sự bình yên trong tâm hồn khi biết an vui đón nhận mọi sự xảy đến cho cuộc đời mình. Con người sống ở đời, hơn nhau không phải sự giàu sang, giỏi giang, mà là họ đã chiếm hữu được sự bình an nội tâm mà không hoàn cảnh, không con người nào có thể đánh mất được. Tiền bạc rồi cũng có ngày bỏ ta mà đi, quyền lực, danh vọng rồi cũng hết. Chỉ có sự bình an, đúng thế, sự bình an mà dù giữa bao sóng gió bão táp cuộc đời, ta vẫn có thể an yên mỉm cười mà nhìn mọi sự.
Cảm ơn những người đã đi ngang qua cuộc đời tôi, cho tội hiểu thế nào là sự bình an đích thực. Mỗi chúng ta là một quà tặng của Thiên Chúa. Ngài ban tặng ta đến thế giới này để hưởng trọn vẹn sự bình an và cũng là để đem ơn bình an đó đến cho những người mà ta có dịp gặp gỡ.
Mong cho chúng ta dù có lúc vật vã, khóc lóc, chán nản đến nỗi muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng, sau tất cả những khó khăn đó, hãy lau nước mắt, đứng phắt dậy và mạnh mẽ chiếm hữu sự bình an cho chính mình. Đông có lạnh nhưng hãy giữ cho hồn mình được ấm áp, bạn nhé!



Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019

Xin đừng phán xét


Đã hơn 2 tuần, sau biến cố làm rung động trái tim bao người trên toàn thế giới, nhất là người Việt Nam và riêng vùng quê Nghệ An, Hà Tĩnh  sau khi xác định rõ danh tính các nạn nhân. Bản thân mình chưa gặp phải những biến cố khó khăn sinh tử bao giờ, nên cũng không dám lên tiếng, chỉ theo dõi tin tức mỗi ngày. Có những người thương xót vì những số phận xấu số phải liều mình đánh cược bản thân như một ván bài 5 được 5 thua. Không biết có thoát khỏi những tầm rà soát để qua được trời Tây trong khi có người phải cầm cố sổ đỏ để vay mượn một số tiền gần tỉ đồng làm lộ phí cho bọn buôn người. Có những người kết án tại sao lại phải liều mình chỉ vì muốn được giàu một cách nhanh chóng như anh A, chị B hàng xóm đã có kinh nghiệm đi trước mà chấp nhận làm “người rơm” không danh tính và chấp nhận biết bao rủi ro lẫn nguy hiểm trên xứ người. Con đường càng hẹp càng dẫn họ đến những trại trồng cỏ cần sa bất hợp pháp, sống trong những ngôi nhà không bám nổi tuyết, nơi mà những người ở quê nghĩ rằng con cái mình dễ dàng hoàn vốn để đổi đời. Mình chỉ thấy xót xa cho những phận người không được thừa nhận, cô độc trên xứ người.
Không oán trách, không kết án, cá nhân mình chỉ xót xa trước số phận của những người rơm, những người đồng bào không được thừa nhận, những nguuời Việt Nam máu đỏ da vàng bị mắc kẹt giữa hai thế giới, thế giới của những khoản nợ xen lẫn những hy vọng đổi đời, những chờ mong khắc khoải của gia đình miền quê nghèo khó và thế giới của những hiểm nguy nơi xứ người mà phần lớn họ nuốt nước mắt vào trong để giấu riêng cho mình, nhường phần hạnh phúc yên bình cho những người thân.
Ai cũng có một đời để sống, có quyền được chọn mình sẽ sống thế nào, sống ở đâu, nhưng đâu cũng phải ai cũng may mắn có khả năng để đi du học, để thay đổi ước mơ, thay đổi cuộc đời?
 Chúng ta hãy ngưng kết án, ngưng phán xét, ngưng nói đến những điều lớn lao, những nguyên nhân vĩ mô. Hãy dành những phút thinh lặng để cảm thông với những gia đình đang ở tận đáy của những đau thương, dù là người Việt Nam, người Trung Quốc, hay người nước nào đi nữa, thì họ cũng là đồng loại của chúng ta, và họ có quyền yên nghỉ sau quá nhiều những đau đớn hoảng loạn lúc cuối đời. Mong cho họ bình yên một thế giới khác, họ sẽ không phải từ bỏ quê hương để mưu sinh, không phải liều mình trên những chuyến xe sinh tử, không phải lạnh lẽo ra đi giữa những kiện hàng. Mong cho họ được làm người cho đúng nghĩa, và không ai nữa phải liều mình làm người rơm. Nỗi đau này của họ cũng là của mỗi chúng ta- những người đang sống trong một dân tộc đã ngưng chiến tranh nhưng vẫn còn quá nhiều nỗi đau để khóc.


Thứ Hai, 21 tháng 10, 2019

Thu bình yên



Một đêm ngủ chập chờn vương nhẹ nỗi buồn khiến cơ thể thật mệt mỏi. Mở cửa bước ra ngoài. Sớm thu nhè nhẹ diu dàng với chút se lạnh khiến tâm hồn thư thái hơn. Ngày mới rồi, tự nhắc lòng hãy để cho qua hết những phiền muộn cũ, để đón một ngày thật mới với bao điều diệu kỳ. Sao lại để cho những người rắp tâm hại mình được đắc thắng, sao lại phải ngã gục để cho họ được vỗ tay chứ? Ai đó dặn mình: rút lui là cách thế của kẻ thua cuộc mà. Thế nên phải mạnh mẽ lên chứ cô gái? Hãy cố gắng gạt qua những phiền muộn để nhìn thế giới trước mắt còn biết bao điều tốt đẹp. Sáng sáng có những học trò đứng chở ở cửa lớp để mừng rỡ nhào tới ôm chầm và cười tươi. Chiều chiều vẫn còn các em ca đoàn đến sớm cả tiếng để chờ mình đi nhà thờ với chúng. Thỉnh thoảng có những người đến gặp gỡ chia sẻ, chờ mong nơi mình chỉ một điều là lắng nghe họ và cảm thông. Đó, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để mình phải sống hạnh phúc chứ. Sao lại phải vùi mình trong đau buồn vì một vài con người kia chứ?
Mạnh mẽ lên cô gái, thu buồn nhưng không ủy mị đâu. Sức mạnh của mùa thu là dù dịu nhẹ nó vẫn không quên để lại nơi tâm hồn con người sự dễ chịu mà. Hãy quên đi những bận lòng, và hãy sống cho những con người đáng để mình quan tâm và sống cho lý tưởng phía trước.
Ta tin rằng một ngày nào đó trái chín sẽ được hái trên những ý nghĩa của yêu thương thành thật. Một ngày nào đó sự bình yên sẽ ngự trị trong cõi lòng khi ta thoát khỏi sự vị kỷ để chỉ biết sống cho người khác. Điều gì cũng có một giá trị tất yếu theo quy luật nhân quả "gieo gì gặt nấy". Sống, đơn thuần là biết trao ban chứ không phải khép kín đóng cửa lòng mình với những ích kỷ cố chấp.

Vẫn biết rằng ta đang bước qua mỗi ngày và còn nhiều điều trôi qua trong đời mình thật vô nghĩa, cả những lúc muốn chết đi trong tâm hồn khi còn đó một thể xác bị chai sạn trước tất cả.... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì ta vẫn không thể đánh mất niềm hy vọng, vì chỉ có niềm hy vọng mới mang lại cho con người niềm vui để sống cuộc sống thực sự có nghĩa.
Dù có bao giông bão bất ngờ ập đến cuộc đời, và dù những cơn nắng vẫn gay gắt trên lối đường ấy, ta vẫn không muốn nằm lỳ trên bóng mát giả tạo. Ta sẽ học cách đứng phắt dậy và nói cảm ơn những cơn đau hôm qua nhiều lắm. Và rồi sẽ lại nuốt nước mắt chảy vào trong tim để nụ cười trên môi nở mãi. Sẽ nhẹ nhàng đi qua những ngày mưa, mỉm cười đón nhận những ngày nắng, tự thưởng cho mình những phút thư giãn, can đảm và mạnh mẽ đón chờ những điều sắp đến.
Vì ta tin rằng khi mình làm điều tốt lành thì tâm hồn sẽ thanh thản, hạnh phúc. Hạnh phúc chân thật như cơn gió mát muà xuân, khi mình thương yêu và được thương yêu.
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!
Hãy yên bình nhé, lòng tôi ơi!




Thứ Tư, 4 tháng 9, 2019

Ngọn nến



Đã lâu, dường như rất lâu rồi, không có thời gian để ngồi mà viết những dòng stt như ngày trước, không còn những khoảng lặng ngắm cơn gió chiều cùng những thoáng mây bay nhẹ nhàng để tìm lại cảm xúc nữa. Cuộc sống cứ thế trôi và dần dần giúp mình sống với cái thực tế hơn.

Biết bao con đường đã đi qua, bao người ta từng gặp và mọi biến cố trải qua trong đời đã giúp ta trở nên trầm lặng hơn. Sau một ngày với những công việc và sứ vụ, ta tìm về cõi riêng mình trong cầu nguyện để hướng nhìn về Chúa.
Ngày trước, khi còn trẻ hơn, còn ở cái tuổi hăng say đầy nhiệt huyết, có lúc ta muốn thể hiện mình, thì giờ đây ta lại muốn ẩn mình trong bóng tối.
Đã có lúc ta muốn thật nhiều người biết đến, có nhiều bạn bè để cảm thông thì giờ này trong bao con người, chỉ mong có một vài người thực sự hiểu và thông cảm là đã đủ.
Trầm mình lại để thấy mọi sự trên thế giới này là hư vô, nay còn mai mất, để hiểu rẳng điều ta cần tìm thực sự là gì?
Là bản thân được nổi bật, hay là những niềm hạnh phúc đơn sơ bé nhỏ khi biết cho đi mà chẳng đòi lại?
Là sau một ngày dù mệt nhoài, dù không được thành công mỹ mãn nhưng cũng vui vì gặp được những ánh mắt thiện cảm, hoặc những niềm vui chỉ vì được phục vụ?
Là sau những cống hiến thấy mình trở nên thực sự bé nhỏ và dần tan biến như một hạt cát, để rồi khẽ mỉm cười vì biết rằng những thế hệ trẻ được lớn lên.
Là kết thúc một ngày lúc 9 giờ tối và đôi chân rã rời, cổ họng khô khốc vì công việc, vì sứ vụ của một nữ tỳ bé nhỏ.
Là niềm vui khi biết rằng xung quanh mình, những người mình gặp gỡ vẫn tìm được hạnh phúc, niềm vui qua sự ân cần, nhiệt tình phục vụ.
Là mỗi tối, sau khi các phòng đã tối đèn, chỉ còn nghe thấy bước chân rã rời từ Nhà nguyện về, có chút gì đó xót xa… lạc lõng… cô đơn… nhưng lại ấm dần hạnh phúc của người nữ tỳ bé nhỏ.
Lạy Chúa, con xin tạ ơn Chúa vì đã dẫn con vào nẻo đường huyền nhiệm, một con đường chẳng mấy ai đi này. Dù có bao lúc con gào thét đòi rẽ lối nhưng Chúa vẫn kiên nhẫn đợi đến một ngày Ngài ban cho con bao niềm vui và hạnh phúc của những gì mà người đời cho là thiệt thòi nhất, hèn kém nhất.
Con xin dâng Chúa quãng đời còn lại, dù dài, dù ngắn, xin Ngài thánh hóa để từng ngày một, con sẽ trở nên ngọn nến bé nhỏ dưới chân bàn thờ, dù có phải tiêu hao đến sức cùng lực kiệt, thì con vẫn muốn ở bên Chúa- lặng lẽ- âm thầm nhưng mạnh mẽ cho đến giọt cuối cùng.
Bình Yên 4/9/2019


Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2019

Viết cho Mẹ, người Mẹ giản đơn

Mẹ tôi năm nay đã ngoài cái tuổi thất thập cổ lai hy, mẹ chẳng thể so sánh với một người trẻ tâm lý, thời trang hay những điều hợp thời.
Nếu có một từ để nói về mẹ của con, thì dù có viết bao nhiêu bài, có giàu vốn từ, con cũng chỉ có thể viết 2 từ cho mẹ thôi: Giản đơn, giản dị, dung dị,… hay đại loại như thế.

Mẹ không được may mắn như những người khác, như chúng con, gần 3 tuổi, bà ngoại đã ra đi để mẹ mồ côi. Con gái không có mẹ ở bên là một thiệt thòi rất lớn. Ngay việc con sống xa nhà từ nhỏ đã thấy thiếu vắng tình mẹ chứ đừng nói mẹ phải chịu cảnh mồ côi và những năm tháng dì ghẻ con chồng theo thời đại phong kiến khắc nghiệt ngày đó. Mẹ không được đến trường, chỉ tự học đánh vần rồi tập viết, thế mà mẹ cũng có thể viết thư cho con. Lần đầu nhìn thấy dòng chữ của mẹ mà mắt con rung rung.
Thế mà, đến giờ này, mẹ chẳng bao giờ căm hận, trách cứ về một tuổi thơ đau thương. Có chăng vài lần nằm chung giường với mẹ, mẹ kể con nghe chuyện ngày xưa mẹ và cậu út cãi nhau, bị ông ngoại đánh, mẹ cũng kể cái khổ, rồi cười ra nước mắt, nhưng tuyệt đối trong mẹ không có sự hận thù gì. Mẹ quá đơn giản. Nhiều lúc cái tôi trong chị em con hận thay cho mẹ, nhưng mẹ lại bảo, quá khứ đã qua, nhắc lại làm gì. Và rồi, mẹ lại tiếp tục tử tế với cả những người ngày xưa đối xử tàn bạo với mẹ, những người đã nhẫn tâm cướp mất cả tương lai của mẹ.
Mẹ nghĩ đơn giản vậy đó!
Là con dâu cả của bà nội, mẹ là chỗ dựa cho các chú, các thím, là người mà bà nội thương còn hơn con ruột vì sự chăm sóc tận tình cho bà những năm tháng bà nội liệt giường. Mẹ nói, mẹ mất mẹ từ nhỏ nên giờ phải thương mẹ chồng như mẹ ruột mình, để bù lại những thiếu sót của mẹ với ngoại chứ.
Mẹ giản đơn thật!
Rồi suốt những năm tháng khó khăn khi gia đình mới vào Nam, mẹ chắt chiu lo lắng để anh chị em chúng con không phải thiếu thốn. Khi chúng con đủ lông đủ cánh bay xa, là lúc ba lại đau bệnh, mẹ lại âm thầm hy sinh chăm sóc mà không một lời kêu thán. Cả khi mẹ đau bệnh, mẹ cũng không phiền ai chăm sóc.
Mẹ đơn giản quá!
Anh chị em con, muốn mua cho mẹ thứ gì, mẹ lại bảo, mẹ có thiếu gì đâu, và nếu mua thứ gì đó thì chị em con nói với nhau rằng, cứ nói cái đó có mấy chục ngàn thôi, thì mẹ mới chịu nhận, không thì mẹ không dám sài, sợ tốn kém.
Con không quên 30 tết năm nào đó, buổi sáng sớm, đi lễ về, trời lạnh buốt, con chui vô mền tính ngủ tiếp hiệp 2. Mẹ lúi húi từ sau bếp cầm cái túi nặng nặng, mẹ nói chở mẹ vô nhà chú Đồng, là chú ở gần rẫy nhà mình ngày xưa, chú ấy bị ung thư xương, mấy đứa nhỏ tội lắm.
Con đường rẫy xưa chắc cả hơn mười năm rồi con chưa vào, tự dưng thấy ngại, rồi trời lạnh thế này. Thấy con lần lữa, mẹ lại giục, mau chở mẹ vào đưa thức ăn còn nóng cho gia đình chú ấy (hôm đó nhà mình mổ con heo). Ngày cuối năm ai cũng bận rộn, thế mà mẹ dành cả hơn một giờ để thăm gia đình nghèo ấy. Mẹ nói, lỡ mai không còn cơ hội gặp người ta nữa thì sao. Mà đúng vậy, mấy ngày sau, chú qua đời. Bài học giản đơn cho con nhớ suốt đời.
Con nhớ, từ hồi gia đình còn khó khăn, mẹ luôn mời những người ăn xin, lỡ đường vào ăn cơm chung với gia đình. Bữa nào có thức ăn ngon, mẹ lại múc cả dĩa đầy, bảo tụi con mang qua cho bà già cơ nhỡ, con bé mồ côi,… mang trước khi nhà mình ăn. Bài học đơn giản về sự cho đi đến bây giờ con vẫn nhớ mãi.
Mẹ đơn giản vô cùng!
Mẹ chưa bao giờ trang điểm, cứ mái tóc “búi tó củ hành” quê mùa dung dị ấy dù cả những ngày lễ đặc biệt. Mẹ bảo, cứ để mẹ tự nhiên như vậy.
Đúng thế, phải giản đơn như vậy mới là mẹ của con chứ nhỉ?
Mẹ chẳng để lại cho tụi con những lời dạy hoa mỹ, họa may là những lời giản đơn, có chăng là bằng việc làm của mẹ. Bàn tay thô ráp chai sần bao năm đã chứng minh điều ấy. Cả đời mẹ hy sinh cho tụi con, cho các cháu và đến giờ vẫn tiếp tục là cánh cò cõng nắng cõng mưa. Chẳng bao giờ mẹ đòi quyền lợi gì cho mình mà chỉ biết cho đi thôi, như con hạc rỉa máu thịt mình để nuôi sống đàn con, mẹ của con cũng thế
Mẹ luôn giản dị, giản đơn trong từng việc làm, rồi cả đời mẹ chỉ biết sống cho đi, bao dung và tha thứ mà chẳng cần lý luận tại sao mẹ phải làm như thế.
Càng sống con càng hiểu rằng, hóa ra sống giản đơn là cả một nghệ thuật chứ chẳng chơi. Có lẽ từ nay con phải bỏ bớt đi những lý luận, thắc mắc của mình để có thể sống cho đi một cách giản đơn hơn.
Cảm ơn mẹ, cảm ơn tấm gương sáng cuộc đời mẹ, đó là bài học để đời cho tụi con noi theo.
Nhân ngày của mẹ, con cầu xin Chúa ban cho mẹ thật nhiều hồng ân, để mẹ khỏe hơn, sống lâu với tụi con hơn, để mẹ mãi là cây đại thụ che chở mưa nắng trên đường đời cho tụi con, mẹ nhé!
Viết cho mẹ, người mẹ giản đơn của con.
 12/5/2019