Trang

Music

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Tiếng vọng


Trời sa mạc mênh mông quá. Đất sa mạc cằn cỗi vô cùng. Không có nắng cũng chẳng chút gió. Cô đơn, vắng lặng, nóng cháy, không có sự sống là những gì người ta thấy trong nơi hoang vu này.
Chàng đi, đi mãi. Mồ hôi thấm ướt đẫm chiếc áo lông thú. Gió sa mạc mang đầy bụi bặm. Chàng một thân một mình, không bao bị, chẳng tiền túi, chẳng hai áo, không gậy gộc, không giày dép. Thức ăn đường của chàng chỉ là châu chấu, mật ong rừng và nước lã. Chàng tự nguyện từ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi thiêng liêng sâu thẳm trong tâm hồn, bất chấp những ngại ngùng của bản thân, những lời xì xầm bàn tán xung quanh. Chàng cứ thế dấn bước.
Trên lối đi cô đơn của cõi mênh mông ấy, không phải không có những bước đi khiến chàng chỉ muốn quay trở lui. Nỗi cô đơn mỗi khi đêm đến khiến chàng rùng mình. Những chống đối khiến có lúc bước chân người tông đồ như muốn ngã khuỵu. Thế nhưng... chàng lại tiếp tục đứng dậy và theo gương Chúa Giêsu, chàng lại bước tiếp những bước vững mạnh hơn nữa.
Chỉ có những bước chân dám vượt qua bản thân ấy mà giữa những hoang vu đó mới có những tiếng nói được cất lên. Tiếng nói mạnh mẽ ấy đã làm xóa tan đi những mù tối cô quạnh của rừng vắng, những hoang vu của sa mạc, những nỗi tuyệt vọng của bao tâm hồn khắc khoải trông chờ Đấng Cứu Thế đến ban lời hứa cứu độ.
Tiếng vọng đó đã cất lên mạnh mẽ, thẳng thắn, không ngụy tạo cũng chẳng để êm tai người nghe. Tiếng nói ấy phản ánh đúng chân lý, nhắc nhở mọi người phải trở lại con đường đoan chính trong khi mong chờ Đấng Cứu Thế sắp đến cứu độ dân Người: Hãy dọn con đường cho Đức Chúa; sửa lối cho thẳng để Người đi; mọi thung lũng, phải lấp cho đầy; mọi núi đồi phải bạt cho thấp; khúc quanh co phải uốn cho ngay; đường lồi lõm, phải san cho bằng
Chàng mời gọi dân chúng sám hối. Không thể tiếp tục sống như xưa nữa. Đã đến lúc phải đổi đời, đổi lối nhìn, đổi lối nghĩ. Phải lấp cho đầy những hố sâu tham lam ích kỷ hẹp hòi. Phải uốn cho ngay những lối nghĩ quanh co, những tính toán lệch lạc. Phải san cho phẳng những đồi núi kiêu căng tự mãn. Phải bạt cho thấp những gồ ghề của bất công bất chính.
Tiếng nói của người sứ ngôn thật mạnh mẽ, can đảm, thẳng thắn. Không vì sợ bị phản kháng mà rụt rè sợ hãi. Tiếng vọng ấy mang đến một sứ điệp, một lời tiên báo: Chúa đã gần đến, và việc phải làm là đổi mới mọi sự.
Để cất lên những lời kêu gọi mang đầy tính huấn giáo ấy, chắc chắn chàng đã phải sống trước, vì người sứ ngôn không chỉ rao giảng bằng lời nói suôn nhưng phải được phản ảnh từ chính một đời sống khổ hạnh, một cuộc đời luôn chăm lo “sửa đường” cho ngay thẳng. Ngày nay người ta cần chứng nhân hơn thầy dạy. Nếu rao giảng chỉ bằng lời nói suôn thì những ngôn ngữ đó cũng chỉ sáo rỗng và vô hồn.
Con người tự nhiên không thể sinh ra là đã thủ đắc được những điều tốt đó. Ắt hẳn, chàng đã tập luyện mỗi ngày trong hy sinh thầm lặng, trong chay tịnh là chốn chàng trở về với Chúa trong những tâm sự thân tình. Vì muốn trở nên người sứ ngôn, chàng đã dâng hiến mạng sống và toàn bộ bản thân cho Chúa biến đổi để có thể trở nên một con người hoàn toàn khác. Con người ấy không còn sống cho mình nữa nhưng dấn thân vì sứ mạng tông đồ. Con người ấy luôn sám hối trong từng phút từng giây để đón nhận Tin mừng cứu độ.
.........................


Mùa Vọng là mùa của sự chờ đợi. Tâm tình phải có khi chờ đợi không phải là cứ tiếp tục một lối sống bê tha, nhưng là biết nhìn lại mình, cởi bỏ đi những tư tưởng và lối cư xử không hợp với người tông đồ. Sám hối là nhận ra chính mình là ai trong vũ trụ mênh mông này, từ đó nhận ra những người xung quanh để tôn trọng và quan tâm đến họ. Khi quên thân phận của mình, con người có nguy cơ kiêu ngạo cậy mình;  khi không nhận ra tha nhân là anh chị em, con người bị cám dỗ coi thường khinh miệt và loại trừ người khác.
Thế giới ngày nay đang sống trong hiện tượng "sa mạc hóa" không chỉ ở lãnh vực thiên nhiên môi trường mà còn trong mối tương quan giữa con người với đồng loại và với xã hội xung quanh. Sa mạc là nơi cằn cỗi, chỉ có gió, nắng và cát. Một xã hội đang bị hoang hóa có nghĩa là người ta ích kỷ, dửng dưng vô trách nhiệm đối với người khác. Giữa phố đông người mà nhiều khi ta có cảm tưởng như đang đi trong hoang địa. Chính trong một xã hội hoang hóa này, người tín hữu công giáo chúng ta được Chúa sai đi để loan báo tình thương cứu độ được thực hiện trong Chúa Giêsu Kitô.
Trong Mùa Vọng, người tín hữu được mời gọi mở lòng đón Chúa, đồng thời mỗi người cũng trở nên một tiếng vọng trong sa mạc cuộc đời này. Một cách cụ thể, “tiếng kêu” của chúng ta chính là một đời sống đức tin vững vàng, một lối sống thân thiện và một lương tâm ngay thẳng. Chính nhờ những dấu hiệu ấy mà mọi người nhận ra hình ảnh của Đức Kitô đang đến trần gian.
Nhờ những “tiếng kêu” trong sa mạc cuộc đời, chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một thế giới an bình.
Nhiều lần tôi thắc mắc: Tại sao lại phải kêu lên mà không là nói? Tiếng kêu thường được dùng để diễn tả một tiếng nói lạc lõng, bị chèn ép bởi biết bao âm thanh hỗn tạp khác hoặc bị người nghe khước từ. Chứng từ đức tin của chúng ta hôm nay có lúc cũng giống như một  "tiếng kêu trong sa mạc". Việc nói về Chúa trở thành lạc điệu và khó nghe đối với con người của thời đại chúng ta. Vì thế, người sứ ngôn ắt hẳn phải đi theo con đường của Thầy Giêsu: vác thập giá lên đỉnh Calve, nhưng họ không cô đơn vì có Chúa luôn đồng hành .
Trên hành trình biến đổi mình, chúng ta không tránh khỏi những đêm tối của thất vọng chán nản, cả những lúc con đường dày đặc mù sương. Đừng bao giờ bỏ cuộc. Nếu như “một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”  thì nhiều cánh én sẽ đem lại nắng ấm cho đời. Nếu như một tiếng kêu chỉ là  một âm thanh lạc lõng, thì nhiều tiếng kêu góp lại sẽ thành một bản đồng ca đem đến cho cuộc đời nét vui tươi thi vị.
..................

Chàng tiếp tục đi. Bóng tối bao trùm toàn sa mạc. Bầu trời như rộng lớn hơn. Giữa cõi bao la vô tận ấy, chàng lại thấy mình cô đơn nhỏ bé biết bao. Ban ngày, nắng nóng sa mạc muốn cháy da, nhưng đêm về, sương lạnh lại phủ lên đôi vai gầy ấy khiến cái rét thấm vào da thịt chàng, nỗi cô đơn lại muốn kéo chàng về với một cuộc sống yên ổn ở quê nhà trên triền núi Giuđê kia. Đêm đến là lúc chàng quên hết những mệt nhọc để trở về với cõi lòng mình, diện đối diện trong cái trăn trở, dằn vặt của tiếng gọi thủơ nào và cả của những cám dỗ muốn thoái lui. Trời lạnh mà mồ hôi chàng nhễ nhại. Bứt rứt khiến chàng không thể chợp mắt, giằng co khiến trái tim như muốn thắt chặt vào. Đời sứ ngôn là thế và cuộc hành trình nào cũng vậy, những khó khăn phía trước và tiếng dụ dỗ ngon ngọt bên tai dễ làm người ta bỏ cuộc để rẽ một lối khác bên đường. Nhưng có những trăn trở đó để chàng củng cố lại lời cam kết của mình với Đấng mà chàng đã chọn theo suốt đời. Chàng vẫn hiểu trung tín không phải là không bao giờ té ngã nhưng là biết can đảm trỗi dậy và bước tiếp.
Cái mệt khiến chàng thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mơ, chàng thấy mình đang đứng lên một ngọn núi cao, chàng được chiêm ngưỡng mọi kỳ công vô cùng vĩ đại của Chúa, nhưng... trước mặt là một biển xanh thăm thẳm mênh mông vô tận khiến chàng vừa thích thú lại vừa sợ hãi. Chàng phân vân không biết có nên tiếp tục ngắm cảnh tiên bồng mà chàng hằng ao ước hay vì sợ hãi biển xanh trước mặt mà trở lui...
Tiếng gà rừng gáy sáng, chàng tỉnh giấc với một niềm hạnh phúc khôn tả. Từ giã chốn nghỉ lưng đêm qua, khoác lên thân mình chiếc áo da thú, ngước nhìn ánh bình minh rực rỡ, chàng nhắm phía trước, mỉm cười và dấn bước.




                                                                               10/12/2013


4 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Cháo Catvi.Hôm nay cô vào Blog nhà của em đây.Thật là trang nhã và nhẹ nhàng
    Các bài viết của em thấm đẫm những trăn trở, triết lý cuộc sống khiến người đọc luôn thấy nao lòng.
    Cám ơn em nhiều.Đọc bài của em viết cô cảm thấy mình thanh thản hơn,đồng cảm với những suy nghĩ mà em gửi hồn mình vào đó.
    Mến chúc em luôn khỏe, an lành,vui vẻ và sáng tác nhiều bài hay cho người đọc nhé.

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Con cám ơn Cô đã ghé thăm Blog và cho nhận xét. Con mới viết nên cần lắm những góp ý để bài viết được sáng hơn.
      Con cũng rất thích khi đọc những bài trong Blog của Cô, nó nhẹ nhàng, giản dị và trong sáng.
      Thế giới này đang rất cần nhiều tâm hồn đẹp như Cô, Cô a!
      Con kính chúc Cô nhiều sức khỏe và tràn đầy nghị lực sống, để Cô mãi vươn lên trong Chân, Thiện, Mỹ hầu đem lại cho đời những gì đẹp nhất.

      Xóa