Trang

Music

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Tự tình mùa Giáng Sinh


Gần cuối năm, tiết trời hiu hiu se lạnh. Với vùng rừng đất đỏ thì vào mùa này thì đêm đến trời lạnh cho đến sáng và ánh nắng chỉ xuất hiện lúc gần trưa. Mỗi sớm nghe chuông Lễ tôi chỉ muốn tung mền lên... rồi đắp cho kín và... ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông của những ngày cận kề Giáng sinh nghe như lời mời gọi thổn thức bao tâm hồn còn ngái ngủ trong hoang địa mù tối. Mùa đông tuy lạnh nhưng lại thật ấm áp lòng người vì dường như ai ai cũng đang háo hức đón mừng mầu nhiệm Chúa Giáng sinh. Ngoài đường phố, đâu đó người ta đã trang trí những cây thông, hang đá rực rỡ nhiều màu trong tiếng nhạc rộn rã mừng Noel sắp đến. Càng ngày người ta càng có nhiều sáng kiến để dựng nên những hang đá đẹp mắt. Có nơi còn thi đua xem hang đá nhà ai đẹp hơn, lớn hơn, “nặng đô” hơn,... Ở thành thị, nhiều khách sạn, cửa tiệm được trang hoàng thật lộng lẫy do những dịch vụ chuyên trang trí với mục đích thu hút khách.
Đã từ lâu, Noel không còn chỉ dành riêng cho người Công giáo mà mở rộng cho tất cả mọi người. Đâu đâu người ta cũng gởi cho nhau những cánh thiệp mừng, rồi những gói quà được dịch vụ ông già Noel chuyển đến cho những người mình yêu mến. Nhiều hãng quảng cáo cũng tranh thủ khuyến mại dịp Giáng sinh,... Bên ngoài thì rộn ràng như thế nhưng sao lòng tôi vẫn trăn trở một khoảng trống rất lớn trong tâm hồn...
Giáng sinh năm nào tôi cũng nhớ về câu chuyện “Cô bé bán diêm” của tác giả người Đan Mạch Hans Christian Andersen được nghe bà kể thuở nhỏ. Truyện kể về một cô bé nghèo khổ phải đi bán diêm giữa mùa đông giá lạnh và từ giã cõi đời trong đêm Chúa giáng sinh. Xuyên suốt câu truyện là sự tương phản giữa cảnh ngộ của cô bé bán diêm với khung cảnh rực rỡ, đầm ấm xung quanh trong buổi tối giao thừa, với ảo ảnh đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi do những que diêm mang lại. Cảnh ngộ đó còn đáng thương hơn khi con người xung quanh cũng lạnh giá như mùa đông khắc nghiệt. Đỉnh điểm của câu truyện là cái chết của em bé bán diêm giữa đêm giao thừa, một kết cục không giống như cổ tích truyền thống, tính cổ tích có chăng là đôi má hồng và nụ cười của em khi lên cõi thiên đàng, giải thoát khỏi mọi khổ đau. 
Lớn lên, tôi hiểu vì sao bà lại cứ thích kể câu chuyện ấy vào mỗi đêm Giáng sinh khi cả nhà quây quần bên đống lửa để sưởi ấm cùng đón chờ Chúa đến. Câu chuyện đã vào thế giới cổ tích nhưng tôi thấy nó vẫn rất gần đâu đây thôi. Xung quanh, người ta rộn ràng đón Chúa bằng những dây kim tuyến nhiều màu sắc và những đồ trang hoàng đắt tiền mà vô tình không nhớ Chúa đã sinh ra trong hang đá nghèo hèn, thiếu thốn mọi bề. Mọi người háo hức chuẩn bị những bữa tiệc linh đình bằng các loại rượu nổi tiếng và những thứ thức ăn đắt tiền từ những nhà hàng sang trọng, trong khi biết bao người nghèo đói đang ngửa tay xin chút lòng thương giữa đêm đông giá lạnh. Càng giàu có thì dường như tâm hồn con người càng khép kín lại, hay là trái tim họ hình như cũng bị đóng băng cùng với những lớp tuyết trắng dày cộm của mùa đông? Hay là cánh cửa đã khóa kín quá khiến tôi ngại ngùng mở ra để đón họ vào?


Đan xen giữa tiếng nói cười hạnh phúc trong những căn phòng ấm cúng sang trọng thì còn biết bao Hài Nhi Giêsu vô gia cư lang thang vất vưởng đầu đường xó chợ như cô bé bán diêm trong câu chuyện trên. Đáng buồn thay khi càng ngày con người càng làm biến dạng hình ảnh Hài Nhi để rồi thản nhiên mừng đón Noel rộn rã bên ngoài mà trong lòng chẳng mang một nỗi niềm của Chúa.
         Noel là lễ Đạo, nhưng dần dần lễ này được mừng kính với nhiều yếu tố đời. Đến nỗi, tại nhiều nơi, lễ Giáng sinh nay đang mất dần ý nghĩa thánh thiêng. Noel trở thành lễ hội hơn là lễ Thánh. Có khi người ta đón Giáng sinh không phải để tôn vinh Chúa nhưng để tôn vinh nhau.
Trong đêm đông giá lạnh, đâu đó còn nhiều những mảnh đời đen tối, còn lắm những hài nhi đang co ro, bơ vơ trong cái đói cái rét, rao vé số khản cổ mà chẳng ai muốn mua cho vì họ còn đang bận đón Giáng sinh. Ngoài đầu phố vẫn rơi rớt những hài nhi bé thơ bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi không chút tình thương xót. Người ta bàng quan đến lạnh lùng trước bao lời van xin thống thiết của những con người đói khổ kia, bởi họ còn bận đi lễ Noel, họ lo chuẩn bị trình diễn Thánh ca, chấm điểm hang đá...
Tôi cứ mãi ấn tượng với một vài hang đá đơn sơ, nghèo hèn vì nó lột tả được sự nghèo khó đích thực của Hài Nhi Giêsu. Dẫu có bao thiết kế lạ mắt nhưng sao tôi vẫn thích những lán tranh nghèo, xung quanh là cảnh trơ trụi, không có những trái châu, chẳng có ánh đèn chớp, không dây kim tuyến cũng chẳng đông người xem. Trong hang đá, chỉ độc nhất một ngọn đèn dầu nhỏ với chút ánh sáng leo loét. Trông nó chẳng thú vị, bắt mắt chút nào. Tuy nhiên, chỉ ở chốn ấy tôi mới có thể dắt lòng mình trở về hang đá lạnh lẽo cơ hàn nơi Belem năm nào. Chúa đó, Chúa của tôi nghèo hèn tội nghiệp lắm. Chúa đã sinh ra trong cảnh trơ trụi, thiếu thốn tư bề, cô đơn, vắng lặng giữa đồng không mông quạnh. Tôi chắp bàn tay, thầm nguyện cho mình biết mở lòng đón nhận những điều không như ý xảy đến trong đời tôi một cách bình thản.


Nghèo khó là con đường của Chúa đã đi. Người không chọn chốn sang giàu để ra đời. Chính trong sự nghèo khó ấy mà Chúa đã gần gũi và cảm thông với những nỗi đau của phận người. Nếu tôi cho Chúa sinh ra trong cảnh giàu sang phú quý thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ Chúa có thể thấu cảm được nỗi khốn cùng của tâm hồn tôi. Còn tôi, tôi sẽ chỉ thấy Chúa như một ông hoàng sống trong lầu son gác tía chẳng biết đến nỗi cơ cực của dân... Không, Thiên Chúa là Đấng Emmanuel, Người đến để ở cùng con người và gánh lấy nỗi đau của họ. Người đã từ khước ngai vàng để trở nên giống con người về mọi phương diện chỉ trừ tội lỗi.
Vâng, Chúa đã xuống trần, trở nên giống con người để yêu mến họ. Khi yêu nhau người ta muốn nên giống người mình yêu, từ phong cách đến sở thích, lối sống. Thiên Chúa cũng muốn làm người như tôi để yêu tôi. Người không là vị thẩm phán nghiêm minh đứng trên tòa cao phán quyết nhưng đã hạ mình xuống làm người để tôi cũng được làm con Chúa.
Nếu tôi đón mừng Chúa trong sự nguy nga lộng lẫy thì có lẽ tôi sẽ không thể gặp Người. Chúa đã sinh ra và sống nghèo để Người cảm thông với những khốn cùng long đong phận người của tôi. Nếu tôi chỉ theo Chúa trong  sự đầy đủ thì mỗi khi cuộc sống có những khó khăn trắc trở, tôi có còn muốn theo Chúa không? Dần dà, hình ảnh Hài Nhi Giêsu bị biến dạng theo cách mà con người muốn vẽ ra cho Chúa, chứ không thực sự là điều mà Chúa là, để rồi họ cũng chỉ muốn theo một Chúa dễ dãi, sung sướng và từ chối con đường thập giá mà Chúa đã đi.
Thiết nghĩ mỗi tín hữu Công giáo cần xem lại chính mình trong cách đón chờ Chúa đến. Phải làm sao để cho đêm Giáng Sinh trở thành đêm mầu nhiệm giao hòa tình trời tình đất, giữa Thiên Chúa và con người và hiệp thông giữa con người với nhau, không còn phân biệt kẻ giàu người nghèo vì Chúa chính là Vua Hòa Bình, Người đến để xóa án bất công, phá tan mọi ngăn cách, đem yêu thương thay cho thù hận.
Ước gì trong đêm cực Thánh , mỗi tâm hồn có thể mở rộng cõi lòng để Hài Nhi Giêsu có thể được cưu mang, được hạ sinh và cư ngụ trong cõi lòng mỗi chúng ta.



Lạy Chúa,
Giữa giá rét của mùa đông,
Xin cho con được gặp Chúa
Giữa những lao đao vất vả của phận người
Xin cho con gần Chúa
Xin cho con luôn cảm thấy Chúa đi bên con và hiểu con...
Cảm tạ Hài Nhi đã xuống trần với con để gần con và cho con cảm nhận được tình yêu của Người.
Xin Chúa đến mở toang cánh cửa những tâm hồn còn đang khép kín. Xin cho chúng con biết đón Chúa không chỉ với những rộn rã bên ngoài nhưng thực sự để Chúa ngự trong tâm hồn mình... lặng lẽ, bình yên...

2 nhận xét:

  1. đọc bài này, Con có 1 ý tưởng, tối nay hang đá thiếu nhi sẽ khác ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi viết bài này, mình có phỏng đoán là có lẽ rất ít người đồng tình với cảm nhận của mình, vì xem ra nó chẳng mấy hợp thời phải không? Tuy nhiên, mình vẫn thấy cần phải cấp bách thay đổi một lối nhìn và cách suy nghĩ, để chúng ta không để Chúa sinh ra trong cảnh cô đơn nhiều lần nữa do sự vô tâm của lòng người.
      Cám ơn CK rất nhiều.
      Thân mến,

      Xóa