Trang

Music

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Về với bình yên





Tiết trời khô hanh với cái lạnh nhè nhẹ của những ngày cuối đông thật dễ chịu, ta nằm lắng nghe nhịp bình yên qua từng hơi thở. Phiền muộn đến rồi cũng nhè nhẹ tan đi như cơn nắng chói chang ban trưa. Ta chẳng còn vùi đầu vào đêm đen nữa. Sớm mai thức dậy, nhìn lại mình qua những ngày ủ dột, thấy mất đi nhiều nụ cười an nhiên trên nét thanh thoát đơn sơ ngày nào.
Một ngày, ta muốn trở về với chính mình để tìm chút bình yên cho những ngày không muộn phiền. Vẫn lưu giữ những kỷ niệm đẹp làm hành trang cho hành trình đang tới, nhưng cũng cần bước ra khỏi cái bóng của hiện thân đang vật vờ theo những nỗi buồn sâu lắng. Rồi cũng cần học cách thoát ra khỏi những u ám của ngày tháng cũ để có thể vươn tới những chân trời mới chan hòa nắng ấm yêu thương. Ta cần biết học cách yêu thương bản thân và cả những người xung quanh mình.
Trải qua gần nửa đời người ta mới học được cách chấp nhận chính mình với những hèn yếu, những đam mê và cả tính khí chẳng giống ai trên cõi đời này. Ta phải thay đổi lối nhìn và cần bước ra khỏi những thành kiến để có thể sống yêu thương hơn. Trời đất đổi thay, con người cũng phải chỉnh đốn lại cách sống cho phù hợp để còn ra sức phấn đấu cho những dự định của tương lai. Những dự định từ thời còn ngồi trên giảng đường của mình còn nhiều lắm, nhiều lắm với những giấc mơ một lối sống mới: không bi lụy, không để hoàn cảnh làm chủ mình nhưng biết vươn lên phấn đấu để sống một cuộc đời đáng sống. Sẽ là hôm nay, một ngày vuốt nhẹ nỗi buồn để cho những cơn mưa thôi rơi trên phiến đá sầu dĩ vãng xa xôi.
Xin trả mình về với bình yên như thuở ngày nào.
Xin trả người về với bình yên như ngày chúng ta vẫn chào nhau như những người bạn.
Ta tìm về bình yên, lặng lẽ đi về trên con đường ngập lá vàng rơi xào xạc ngày nào. Tìm về hiện thực đang cố gắng từng ngày để vươn tới.
Ta tìm về bình yên, nơi có ngôi nhà đơn sơ với ao cá trước ngõ cùng hàng me xanh mà ta và đám bạn mỗi ngày chơi biết bao trò không biết chán. Nơi ấy có vòng tay yêu thương của mẹ cha chở che ấp ủ mỗi khi ta buồn, nâng ta dậy mỗi khi vấp ngã. Nơi ấy ta tìm về sau những muộn phiền, thất bại chán chê. Đó chính là gia tài quý nhất của ta trong cuộc đời này.

Ta tìm về bình yên, để nghe tiếng chim còn véo von bài ca cuộc sống, để thả lòng mình trên những phím đàn trong đêm cô tịch, để lắng nghe tiếng mưa tí tách bên mái hiên, để ru mình trong những giấc ngủ không mộng mị nhưng lưu mãi nụ cười hồn nhiên.
Ta tìm về bình yên, là nơi ta đón nhận những nụ cười của bạn bè, chị em, của những ánh mắt trìu mến và những lời chia sẻ thân ái. Tìm cho mình bóng dáng con bé hiền khô, ít nói, chỉ lặng lẽ cười an nhiên như chẳng vướng bận điều gì. Tìm cho mình những buổi chiều thích lang thang trên những con đường vắng với chiếc máy ảnh cũ kỹ thả hồn trên từng nóc phố mồ côi.
Ta tìm về cõi bình yên với những con sóng bạc đầu ru hoài trong mỗi giấc mơ đêm về tuổi thơ. Tìm về với bãi biển hoang sơ mọc đầy rau muống dại nở hoa tím biếc mà mấy chị em hay gọi nhau í ới đi hái mỗi chiều được ba dẫn theo. 
Ta tìm về bình yên trong đêm thanh vắng, khi tất cả mọi người đã nghỉ sau một ngày, ta thức dậy nghe nhịp thở của bóng tối, lắng nghe sự tĩnh mịch của đêm để thấy mình thật nhỏ bé mong manh.
Lớn rồi, mỗi khi cuộc sống ngột ngạt, ta tìm về bình yên với cõi hiu quạnh, một mình ta trước biển với những suy nghĩ mông lung không có khởi đầu và kết thúc, và rồi tiếng sóng biển lúc gào thét, lúc nhè nhẹ như cuốn trôi tất cả muộn phiền chất chứa đầy trong khoảng trái tim nhỏ bé mong manh.
Ta tìm về bình yên với những lúc "một mình" lặng yên: 
Lặng yên quan sát dòng người qua lại, 
Lặng yên chiêm ngưỡng và hòa mình cùng thiên nhiên ưu ái
Lặng yên viết blog và các việc sáng tạo khác xuất phát từ những giây phút ở một mình
Lặng yên nhìn người ta yêu nhau, ghét nhau, nhìn nhận cuộc sống cùng với những hờn ghen phiền muộn đau khổ phúc hạnh cùng những xô bồ tất bật để nghiệm ra chẳng có gì vĩnh cửu nơi cõi trần này....

Chiều nay ta thiếu chiếc áo ấm mang vị mặn của biển cả. Từng cơn gió từ biển thổi vào khiến đôi tay lạnh cóng... Nhưng dường như càng lạnh thì những phiền muộn càng theo gió biến tan. Những ngọn gió lạnh buốt thổi rát da thịt khiến cõi lòng trở nên nhẹ tênh.
... Đêm đã dần buông, bãi biển chẳng còn ai, chỉ còn vài tiếng nói cười thưa thớt xa xa dần mất hút trong cái khoảng không bao la vô tận. Trước biển, ta thấy lại mình thật nhỏ bé, như được nằm trong vòng tay của mẹ ngày nào.
Và đêm nay, sóng sẽ ru ta vào giấc mơ bình yên vì ta là con của biển mà. Cát muôn đời vẫn thế, vẫn trở về với muôn trùng biển khơi để lại được sóng ru hoài trong mỗi giấc mơ đêm về mang theo vị mặn của tình thương và lòng bao dung nhân ái mà cát nhủ lòng sẽ mang đến cho cõi trần này.
            Hatcatnho 15/1/2014




4 nhận xét:

  1. Đêm đã dần buông
    từng đàn chim lượn
    bay về với gió
    tôi ngôi đâu đó
    trước gió với biển
    lặng nghe chiều xuống
    cõi lòng như muốn
    tìm về với biển
    một cõi bình yên
    như thời thơ ấu
    cùng với hàng me
    chiếc ao trước ngõ
    nơi đó luôn có
    mẹ cha ủ ấp
    về với bình yên
    về với bình yên ................

    Trả lờiXóa
  2. Chuc CK mot nam moi BINH YEN
    Mai binh yen nhe!
    Dear,

    Trả lờiXóa
  3. "Chẳng có gì vĩnh cửu trên cõi trần này..." vậy mà con người ta cứ đi tìm kiếm những của cải vật chất, thú vui,.. và cứ như thế thì sao có được bình yên, bình yên thực sự nơi tận đáy lòng của mỗi người?!?
    Phải vậy hông Sr?

    Trả lờiXóa
  4. U, cuoc song o doi nay chi la CÕI TẠM. Neu ai cung y thuc duoc dieu do thi chac chan cuoc song cua ho se binh an, khong tranh chap, khong ich ky.
    Men chuc Thuy An tim duoc su binh yen thuc su noi coi long minh.
    Than men,

    Trả lờiXóa