Cuối năm, đường phố rộn rã và dường như mọi người cũng
đang xốn xang để tiễn đưa một năm cũ và chào đón năm mới đến với nhiều hẹn ước
của những thắng lợi mới. Các cửa hàng tấp nập người qua lại, chen chúc nhau để mua
bán. Họ thật vội vàng như sợ thời gian vụt mất.
Niềm vui vẫn còn đọng lại sau những ngày ấm áp của
không khí Lễ Noel tưng bừng sắc màu. Ở giữa khoảnh khắc giao thừa, người ta như
muốn bước chậm lại để nhìn ngắm và chiêm nghiệm những gì được mất trong quãng
thời gian đã qua. Có người lại muốn níu giữ những ngày tháng đẹp như một kỷ niệm
để ru hoài trong mỗi giấc mơ thời gian.
Đón năm mới cũng là thời khắc ta tiễn biệt năm cũ. Người
ta cầu chúc nhau năm mới được nhiều may
mắn hơn năm cũ, khỏe hơn, hạnh phúc hơn. Còn mình thanh thản lặng lẽ đón nhận khoảnh
khắc sắp qua cũng như bình yên đón chào những gì sẽ đến. Hối tiếc thì được gì?
Níu kéo mà làm được chi? Thời gian đến và đi như dòng sông lặng lẽ vô tình, hay
như những con sóng bạc đầu thời gian cứ mãi vỗ bờ ngày cũng như đêm. Lòng mình
chẳng rộn rã, không buồn cũng chẳng vui. Đêm nay là giao thừa mà mình vẫn còn
ngổn ngang bao việc dang dở. Cố gắng để kết thúc việc của năm cũ. Ngẩng lên
nhìn đồng hồ, giờ phút linh thiêng ấy sắp điểm, có lẽ ai đó cũng đang chờ đợi giờ
phút này để nghiền ngẫm sự linh thiêng của khắc giao thừa. Mình thì ... chẳng
giống ai, như một người lội ngược dòng với những trào lưu thời đại. Ba mươi cái
xuân qua cho mình già dặn thêm nhiều. Bạn bè bảo mình cứ như “bà cụ non”. Thôi
thì, mình vẫn cứ là mình vì đó là hạnh phúc nhất rồi.
Một mình ngồi trong bóng đêm, ngẫm nghĩ những gì đã qua
rồi thì đâu có thể lấy lại được nữa. Cả những lúc mình đau khổ dường như không
thể đau hơn thì bây giờ cũng đã bình yên. Những hạnh phúc ngày nào tưởng chừng
như bất tận giờ đây cũng chẳng để lại gì. Mình nghĩ tất cả những gì xảy đến
cũng là định mệnh, là số phận, mình không buồn và cũng chẳng phấn khích, mình
đón nhận nó như một quy luật xoay vần tự nhiên của Đấng Tạo Hóa cao cả. Có buồn
thì ắt sẽ có ngày vui, có nước mắt thì hạnh phúc cũng sẽ mở ngỏ đón chào. Biết
thế để mình không quá đau buồn cũng không mãi đánh lừa chính mình trên đỉnh
vinh quang. Hãy để những gì tự đến sẽ tự đi, nhẹ nhàng như bông hoa lục bình
tím biếc lặng lẽ trôi trên dòng sông. Mình thích chân lý vô vi của Lão Tử trong
bài Triết học ngày nào, nó giúp mình có thể an nhiên tự tại trong bất cứ hoàn cảnh
nào. Dần dà mình nghiệm ra rằng hạnh phúc là khi mình biết mở lòng đón nhận
trong yêu thương và chấp nhận hoàn cảnh như nó là, không hờn trách, không bắt nó phải
theo ý mình cũng chẳng mang hận thù. Và rồi tất cả cũng sẽ qua. Nỗi buồn có lúc
khiến trái tim mình rướm máu nhưng rồi nó đâu thể làm mình đau nhức mãi. Niềm
vui cũng nhẹ nhàng ra đi nhường chỗ cho những gì phải đến sẽ đến. Chẳng ai có
thể níu giữ chút gì cho mình. Thời gian không thiên vị một ai cả, nó chỉ đến và
đi theo cách mà con người đón nhận nó thôi.
Năm cũ...
Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực khi mình chẳng
còn tìm thấy chút niềm tin nơi con người. Bầu trời chỉ còn đọng lại những đám
mây xám xịt báo hiệu những điều xấu nhất có thể xảy đến. Đành rằng khổ đau là
quy luật muôn đời không thể tránh khỏi. Mình chẳng trách nó, chỉ cầu mong lúc ấy
có ai đó để cảm thông và hiểu mình. Đó chính là cách đỡ nâng tuyệt vời nhất đối
với mình. Nhưng rồi, dường như mình cũng chỉ tìm thấy mình trong nỗi cô đơn vô
vọng ấy. Và rồi, mặt trời chỉ xuất hiện sau bao nhiêu nước mắt. Gần 30 tuổi,
mình mới thấy nước mắt có một giá trị rất lớn, nó gội rửa tất cả những bụi mờ, những hệ lụy khốn khổ của kiếp người. Những giọt nước mặt lăn xuống gò má làm mặn
đắng bờ môi lại khiến trái tim mình nở được nụ cười dù héo úa. Mình đã khóc cười
như trẻ con để rồi quên đi tất cả, nhờ đó lòng mình được trải rộng mà bao dung tha
thứ. Nước mắt như delete tất cả nỗi buồn và cả những lầm lỡ của một quá khứ vụng
về... Mình nhờ nước mắt để có thể restart lại cuộc đời như dòng nước mưa xối xả làm
gội sạch những bụi bẩn thời gian.
Có những ngày đi về trên con đường quen thuộc giữa bao
tiếng nói cười mà thấy nỗi cô độc phù xuống đời mình như nấm mồ mùa đông lạnh lẽo.
Mình như một thây ma ở dưới lòng đất chờ đợi ai đó còn chút tình người nhớ đến
đụng chạm vào làm cho linh hồn được sống dậy chút khói sương mong manh của ảo ảnh
hạnh phúc trong hoàng hôn cô độc lúc trời chiều
Rồi lại có một mùa đông dài bất tận và sâu hun hút như
những con đường mòn trên rừng cao su quen thuộc. Cái lạnh tàn nhẫn không tha thứ
cả cho tâm hồn nhạy cảm, nó thấm sâu vào mọi ngõ ngách trái tim, làm nhức nhối
một cõi lòng.
Trong những tháng ngày mùa đông lạnh lẽo ấy, ta vẫn
nuôi trong mình đốm lửa của tin yêu và hy vọng vào một Đấng Thượng Đế cao cả
luôn yêu thương mình.
.................
Năm mới....
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuw6kVQ0HeRxcJUS7jyVobLAjiOmiU1M0leZF1-6VuGwYStgTM1lHOIUT25BNvhY8q7HHP7qlBa5BYb-0DFYwgs9hq65t48dURg2FkHkE3y5EMDZTr1V0aVvAnCsMjn_l4Sv-IjLsWeINH/s1600/images+%252810%2529.jpg)
Mình chấp nhận bước tiếp trên con đường chẳng mấy ai đi
vì mình biết con đường đó sẽ dẫn mình đến đỉnh vinh quang dẫu trên quãng đường ấy
có đầy những gồ ghề sỏi đá. Mình thấy mình thật nhỏ bé như một hạt cát bé bỏng
giữa đại dương mênh mông bao la. Phận cát thì mong manh yếu đuối vô cùng, nhưng
chính trong sự yếu đuối ấy, cát lại hạnh phúc vì mình luôn được chở che, bao bọc
bởi tình thương yêu vô bờ. Ừ, thì nghiệm ra cuộc đời vẫn ưu ái với mình nhiều lắm.
Mình chấp nhận thà làm cát phơi mình dưới nắng dù sẽ gặp nguy hiểm để có thể rực
lên những tia sáng lấp lánh như những đốm bạc kỳ ảo còn hơn mãi là một vỏ ốc vì
sợ hãi mà cứ dày vò mình trong cõi tối tăm.
Cầu mong cho ta, cho những người ta yêu thương sẽ mở
toang cánh cửa cõi lòng để cho những muộn phiền được tự do bay theo làn gió nhẹ
cuối đông. Đất trời đã bừng sáng, mong sao mọi người có thêm niềm tin và tình yêu
thương để nó như một lực đẩy nâng bổng ta lên khỏi những gánh nặng cuộc đời.
Giao thừa sắp điểm, tạm gác công việc đang còn dang dở,
mình ngồi đây viết những dòng này và đón chờ năm mới sắp đến trong lặng lẽ
bình yên, tiễn đưa một khúc quanh đã qua và đón chờ một đoạn đường mới đầy hy vọng.
Ngoài trời gió đông gầm rét buốt nhưng trong lòng mình
vẫn ấm áp. Đêm đã khuya, mình thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, mình được ai đó dẫn đến một bãi
biển trải dài vô tận, xa xa có những vạt muống rừng xanh trổ bông tím mơn mởn trườn
từ sườn đồi đến sát mí nước. Gần đó, mấy chú dã tràng lại miệt mài se cát
như dặn mình trong năm mới hãy nhẫn nại hơn với cuộc đời, với con người và với
cả chính mình nữa.
Năm mới bình yên,
Năm mới bình yên,
Happy New Year 2014!
Hatcatnho
1/2014
Not look back, just look ahead! But don't run away!
Trả lờiXóaThere are times impatient, I easily make the wrong decision.
Trả lờiXóaI pray for the patience to screening their jobs according to the will of God.
Sincerely,
Cuộc sống bao giờ cũng là ước mơ và hy vọng.Từ đó giúp con người tìm ra hạnh phúc và đã là phận người thì sao tránh khỏi đau khổ.
Trả lờiXóaĐiều quan trọng là mình đã tìm ra con đường thanh thản, hạnh phúc nhất để đi Catvi ạ
Chúc em năm mới tốt lành, an vui và hạnh phúc như ý.
Cám ơn Cô nhiều!
XóaNhững tâm hồn nhạy cảm thường dễ bị tổn thương phải không Cô? Nhưng nếu cho đổi một số phận khác thì có lẽ chẳng ai muốn Cô nhỉ? Con cố gắng tập chấp nhận mình và yêu thương chính mình nữa. Và một khi mình dễ bị tổn thương thì con cũng cố gắng không làm tổn thương người khác, đồng thời luôn nuôi dưỡng niềm tin để sống hơn mỗi ngày.