Năm nay đón một cái Tết ở xứ người thật buồn và lặng lẽ với cảm xúc khó diễn tả. Dự Thánh Lễ đêm giao thừa xong, một mình về phòng, trùm mền và
… khóc. Muốn gọi về gia đình để chúc Tết nhưng chẳng đủ can đảm. Giờ này có lẽ
nhà mình đang quây quần bên đống lửa với những củ khoai nướng thơm phức bùi bùi, những bánh đa thơm mùi vừng và những con mực khô mang đậm mùi biển,... Cả xóm sẽ cùng nhâm nhi đợi đến chuông giao thừa là bắn pháo bông "trộm", rồi vào từng nhà đọc kinh tạ ơn Thiên Chúa sau một năm được Người ban tràn đầy hồng ân diệu kỳ. Sau đó ai cũng được lì xì. Biết là đêm giao thừa sẽ được lì xì nên lũ nhỏ dù buồn ngủ đến mấy cũng ráng thức để nhận cái phong bao đo đỏ ấy với niềm háo hức khôn tả.... Vui lắm! Nhưng giờ đây cứ nghĩ đến là nước mắt ở hai khóe mi cứ trực trào. Xa nhà bao năm mình chẳng khóc nhưng vắng mặt trong đêm giao thừa khiến lòng mình nao nao khôn nguôi. Suốt
những ngày đầu năm mới, mình sốt liên miên bởi căn bệnh cúm do trái gió trở trời,
nhưng thế cũng hay, để mình chẳng còn bận tâm đến nỗi buồn của kẻ xa xứ.
Mình trở về quê nhà khi mọi người đã bắt đầu công việc thường
nhật của một năm, nhưng chẳng sao, như thế để mình có nhiều thời gian nghỉ ngơi
và chiêm nghiệm sau những chuỗi ngày rong ruổi mệt nhoài. Tự thưởng cho mình ít
khoảnh khắc thả mình trên biển cùng những con sóng vỗ và những bước chân trần trên
bờ cát mịn của Long Hai Beach Resort, để mong bình yên về lại sau những bước
chân mệt rã giữa chợ đời bon chen…
Một ngày, đi qua ngôi trường cấp II mà gần 20 năm qua mình
đã chia tay với bao lưu luyến, rẽ tay lái trở lại để tìm chút dư âm xưa. Lá
vàng rơi ngập sân sau những ngày nghỉ Tết vắng bóng dáng học trò. Thản nhiên
không chút gì vướng bận, mình bước những bước thật khẽ như sợ chạm đến làm đau
những chiếc lá xào xạc của ngôi trường xưa cũ đã mang theo trong trái tim dấu
ấn kỷ niệm cả đời mình. Ngồi tựa bậc thềm ôn lại những kỷ niệm cũ với những
thầy cô đã sống hết mình cho sự nghiệp giáo dục, những bạn bè năm xưa mỗi đứa một phương, quyển lưu bút e ấp trao
nhau thơm đầy cánh phượng hồng cùng những dòng chia tay luyến nhớ đong đầy kỷ
niệm…
Đang miên man với dòng suy nghĩ, chợt nghe tiếng chân ai đó
nhẹ nhàng. Bước chân ấy thật khẽ như sợ làm phá tan dòng suy nghĩ của mình. “Ồ!
Thầy!...”. Trước mắt là hình ảnh người Thầy năm xưa- con người ấy đã cống hiến cả đời mình cho lũ học trò nghịch ngợm năm nào và hôm nay vẫn tiếp tục mở lối để xóa đi những mây mù tăm tối của vùng quê nghèo này suốt hơn hai mươi năm nay. Hai thầy trò sau bao năm gặp lại chợt nghẹn ngào. Những giọt nước
mắt hạnh phúc nhẹ nhàng rơi nóng hổi trên đôi bàn tay hai thầy trò khiến trái
tim thêm ứ nghẹn chẳng thể nói lên lời. Sau một lúc trầm ngâm, thầy trò mới cùng
ngồi ôn lại biết bao kỷ niệm. Thầy kể lại những người xưa, những đứa học trò đã
đến và đi qua cuộc đời nhà giáo của thầy…Chẳng biết ai còn, ai nhớ…???
Năm mới kể ra cũng không buồn vì mình có dịp tiếp xúc với
những con người bần cùng trong xã hội. Mình nhận được thật nhiều từ họ, nhiều
gấp bội lần những gì mình đã cho đi. Từ những em bé bán vé số, đến người mẹ can
trường trong thử thách khi hiến cả đời nuôi chồng với bảy đứa con không đủ
khôn,… Nó dạy cho mình bài học quý giá của cuộc đời mà khi tiếp xúc với những
người mình thích thì mình lại không có được. Nó giúp mình quên hẳn những nỗi
đau của mình, giúp xóa nhòa nơi mình những cảm xúc tiêu cực để có thể đổi sang
một trạng thái khác tốt đẹp hơn.
Và hạnh phúc khi gác bỏ tất cả mọi công việc để có thể cùng chơi với các "thiên thần nhỏ" đáng yêu mỗi ngày. Dì cháu ngồi bên nhau kể chuyện cổ tích, cùng chơi những trò chơi dân gian, cùng thi cắn hạt dưa và cùng ngắm sao với ánh trăng lưỡi liềm đang đùa giỡn trên vòm trời chẳng chút gợn mây. Những ngày nghỉ Tết đầm ấm hơn khi được thưởng thức những món ăn giản dị của bố mẹ nấu với tất cả tình yêu thương dành cho đứa con gái xa nhà. Gần hai mươi năm qua nhưng sao cái vị trong mỗi món ăn đơn sơ ấy vẫn lưu dấu trong mình để rồi chỉ cần ngửi thấy mùi thơm là biết món gì đó mẹ nấu. Những món canh chua cá lóc, canh rau đay nấu cua đồng, rồi dưa món chua chua ngọt ngọt, món chả chiên mang một vị đặc biệt mà chỉ có mẹ làm mới lôi cuốn được cái bao tử của mình. Mình thích nhất món giò thủ tự tay bố làm. Tết năm nào Bố cũng ra tay làm đến mấy cây giò treo lủng lẳng ở bếp, ai ăn cũng phải khen vị đậm đà ấy. Chẳng biết rồi đây còn được ăn bao nhiêu bữa do chính đôi bàn tay yêu thương ấy nữa đây? Biết thế mình cố gắng không bỏ bữa như mọi năm để rồi mỗi lần ra đi lại thấy hằn lên trong đôi mắt còm cõi ấy nỗi âu lo xót xa...
Và hạnh phúc khi gác bỏ tất cả mọi công việc để có thể cùng chơi với các "thiên thần nhỏ" đáng yêu mỗi ngày. Dì cháu ngồi bên nhau kể chuyện cổ tích, cùng chơi những trò chơi dân gian, cùng thi cắn hạt dưa và cùng ngắm sao với ánh trăng lưỡi liềm đang đùa giỡn trên vòm trời chẳng chút gợn mây. Những ngày nghỉ Tết đầm ấm hơn khi được thưởng thức những món ăn giản dị của bố mẹ nấu với tất cả tình yêu thương dành cho đứa con gái xa nhà. Gần hai mươi năm qua nhưng sao cái vị trong mỗi món ăn đơn sơ ấy vẫn lưu dấu trong mình để rồi chỉ cần ngửi thấy mùi thơm là biết món gì đó mẹ nấu. Những món canh chua cá lóc, canh rau đay nấu cua đồng, rồi dưa món chua chua ngọt ngọt, món chả chiên mang một vị đặc biệt mà chỉ có mẹ làm mới lôi cuốn được cái bao tử của mình. Mình thích nhất món giò thủ tự tay bố làm. Tết năm nào Bố cũng ra tay làm đến mấy cây giò treo lủng lẳng ở bếp, ai ăn cũng phải khen vị đậm đà ấy. Chẳng biết rồi đây còn được ăn bao nhiêu bữa do chính đôi bàn tay yêu thương ấy nữa đây? Biết thế mình cố gắng không bỏ bữa như mọi năm để rồi mỗi lần ra đi lại thấy hằn lên trong đôi mắt còm cõi ấy nỗi âu lo xót xa...

Năm mới- hành trình mới, thách đố mới cùng những khám phá kỳ diệu đang đón đợi phía trước. Bạn và tôi hãy mạnh mẽ bước lên phía trước để đón lấy những hy vọng và ước mơ đang mở rộng nơi chân trời tươi sáng của niềm tin và sức mạnh luôn tiềm ẩn đâu đó nơi khối óc và trái tim mỗi người, bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét