Tâm hồn con người
như một bản nhạc, khi thì tấu lên những âm hưởng rộn rã reo vui, lúc lại lặng
lẽ như những con sóng vỗ vào bờ, có khi lại dâng lên khúc cao trào rồi lắng
tắt. Trái tim con người không bao giờ chịu ở yên trong lồng ngực. Những tâm hồn nhạy cảm lại
còn vô vàn sắc màu cho nhiều cung bậc xúc cảm thăng hoa.
Chẳng biết tự lúc
nào, nó mê nhạc, văn thơ và tất cả mọi cái đẹp. Con bé thơ mộng lãng đãng hay
đi dạo một mình trên con phố đếm từng chiếc lá vàng ngày xưa qua ba mươi tuổi
đời vẫn cứ nuôi mãi trong lòng dòng cảm xúc ấy. Có người bảo nó sống không
thực, cứ mơ mơ mộng mộng buồn vui bất chợt. Nó chẳng bảo gì. Đã từ lâu, nó
không thích hòa mình vào đám đông mà chỉ thích đứng một mình quan sát và chiêm
nghiệm. Bởi lẽ trái tim nó mỗi khi đụng chạm lại mang nặng những tổn thương. Nó
sợ trái tim ấy bị thương tổn và cũng chẳng muốn gây tổn thương cho bất cứ trái
tim nào khác. Lớn lên nó nhận ra cuộc đời này có quá nhiều đau khổ, không phải
khổ đau do cuộc đời ban phát mà là do chính con người gây ra cho nhau. Nó nghĩ
cuộc đời đẹp như thế, tại sao lại phải hứng chịu những gian dối, ngụy tạo của con
người!!!.... Và rồi nó bắt đầu thu mình vào một thế giới riêng mà chẳng ai hiểu
vì sao. Trong cái thế giới nhỏ bé ấy, nó tìm lại được mình trong lặng lẽ bình
yên. Tiếc rằng thế giới ấy chỉ xuất hiện khi đêm xuống, đất trời tĩnh mịch để
nó chỉ nghe được tiếng thở của đêm. Nó sợ sự ồn ào náo động bên ngoài. Sau mỗi
ngày, nó tạm gác công việc và những bộn bề lo âu toan tính và lao vào thế giới
ấy như thể sợ rằng ai đó sẽ cướp mất khỏi nó. Nó yêu cái thế giới ấy còn hơn cả
mạng sống của nó nữa. Nó thử nghĩ nếu mất đi thế giới ấy, không biết nó sẽ sống
ra sao?
Ngày xưa nó là
một đứa bé vô tư hồn nhiên bao nhiêu thì giờ đây nó trở nên lặng lẽ bấy nhiêu.
Dường như ngày nó bước vào thế giới người lớn đã gây cho trái tim bé bỏng ấy
quá nhiều nỗi sợ. Nó bắt đầu xa dần dòng người hỗn tạp trên phố. Nó sợ hiệu ứng
đám đông ồn ào xô bồ. Nó thấy thế giới phức tạp ấy lôi con người ta vào dòng
xoáy rồi cuốn đi tất cả, khiến họ đánh mất chính mình, không còn cơ hội để trở
về với những gì đã đi qua cuộc đời họ. Vẫn biết sống lặng lẽ không tốt chút
nào… Nhưng chẳng biết tự lúc nào, con người hoài nghi nhau về tình yêu, tình
bạn, thậm chí còn hồ nghi về cả chính mình. Nhưng dù cho cuộc sống này đầy rẫy
sự hoài nghi thì nó vẫn muốn giữ lại nơi trái tim bé bỏng ấy một góc góc nhỏ
cho niềm tin có cơ hội nảy mầm.
Hồi xưa nó rất sợ
và ghét những người say. Lớn lên nó hiểu chút nỗi đau chất chứa trong trái tim
họ. Cuộc đời này có quá nhiều ưu phiền mà con người lại nhỏ bé, nên có ai đó
chỉ muốn tìm say sau cuộc vui để có thể quên đi tất cả. Nhưng rồi…có thể quên
được chăng, hay thứ còn lại vẫn là sự cô độc và trống rỗng đến tột cùng? Thật
đáng thương thay…và rồi thi thoảng nó cũng rơi vào tình trạng bất lực trước
cuộc đời. Nó muốn mình say, thật
say nhưng nó không thể. Lý trí luôn tiềm ẩn một sức mạnh níu ta giữ mình ở một
ngưỡng đã vạch sẵn, không được vượt qua.
Có lúc trái tim
bị tổn thương, ta tưởng mình không thể tha thứ cho mình nhưng thật sự chẳng là
gì cả. Mọi sự lại đi qua đời nó một cách an nhiên. Chỉ mong rằng mỗi khi trái
tim nhức nhối thì nhận được sự vỗ về nào đó giúp ta có thể bình yên vượt qua.
Nếm trải bao sắc
màu cuộc sống, nó hiểu rằng rồi tất cả cũng sẽ qua đi, như những hạt cát trên
sa mạc tung bay mù mịt rồi lặng yên nhẹ nhàng lưu dấu những bước chân qua. Thi
thoảng khi lòng xáo động, nó lại trở về với thế giới nhỏ của riêng mình. Ở đó,
nó hình dung mình đang thả nhẹ những bước chân trên triền cát trắng trong chiều
hoàng hôn xuống núi, để cứ thế những con sóng nhẹ mơn man trên đôi chân trần,
gột rửa những nỗi đau và tái tạo niềm tin mới. Nó luôn hạnh phúc vì tin rằng
mình đang sở hữu một tâm hồn thật lạ lùng mà không phải ai cũng dễ dàng hiểu
được vì sao. Ở nơi ấy, đau khổ sẽ biến tan, sự tịnh yên lại nhẹ nhàng trở về
với cõi lòng như tiếng chim biển réo gọi bạn tình trong đêm hò hẹn thanh vắng
lấp lánh những vì sao.
Một năm mới đến,
nó tự dặn lòng phải sống tốt. Nó sẽ cố gắng bước thênh thang trong những
ngày nắng, đi qua những ngày mưa, đón chờ những yêu thương đong đầy.
Và... bình yên sẽ trở về.
Và... bình yên sẽ trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét