Trang

Music

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Chiều



Buổi chiều bình yên. Nắng vàng vương vãi khắp không gian nhỏ của phố núi với từng giọt buồn yếu ớt. Nắng khẽ lung linh như đang sợ khoảnh khắc cơn mưa cuối mùa sẽ kéo đến rửa trôi đi tất cả những hanh vàng. Bầu trời chưa sang thu nhưng cũng đã dịu dàng, rót vào tâm hồn ta chút lãng mạn thơ thẩn ngày xưa. Ta chọn cho mình một góc nhỏ quen thuộc, bên tán cây bằng lăng tím nhỏ nhoi, với tiếng nhạc không lời êm dịu của Richard Evans mà ta vẫn thích nghe. Tiếng piano thánh thót với âm thanh sóng vỗ nhè nhẹ dắt ta về với vùng biển bình yên- kỷ niệm rất đỗi ngọt ngào của ngày nào đó. Ta thích trở về với vùng trời ấy bởi nó giúp xoa dịu hồn ta khỏi những muộn phiền.
Thế giới phức tạp của cuộc sống muôn màu nhuộm tâm hồn ta đầy những chát chúa của ngày tháng cũ, để rồi lòng người không còn chút lòng tin nơi nhau, để rồi nhiều khi ta đang bước đi giữa bao con người mà lòng vẫn cô độc đến tê người. Ta sợ, sợ lắm cái cảm giác hụt hẫng, chơ vơ, chênh vênh như con thuyền không neo đậu. Cái cảm giác không an toàn ấy chứa đầy những lo âu, bất an của kiếp người nhỏ nhoi trong nỗi cô đơn khắc khoải mỗi khi đêm về.
Hôm qua tình cờ nghe hung tin một người bạn qua đời khi tuổi đời mới ngoài ba mươi, chợt thấy chạnh lòng quá đỗi. Ta thương cho người ra đi thì ít, mà xót xa cho người ở lại thì nhiều. Nào ai biết trước được cuộc ra đi của mình? Người ta vẫn bảo có ai biết trước được định mệnh đâu. Nhưng thật đắng lòng khi con người không ngại đối xử nhẫn tâm với nhau, chém chặt nhau có khi chỉ vì chút chức quyền, địa vị, thậm chí là chút tình thương. Tại sao người ta không thể trao cho nhau những thứ đẹp nhất, mà lại cứ mang hận oán gieo rắc vào đời nhau? Thế giới này có bao nhiêu yêu thương mà sao lòng người lại toàn chất chứa nhưng hận thù, chia rẽ? Thật đáng thương thay! Người ta cứ chôn chân mãi vào cái vòng lẩn quẩn yêu-ghét không lối thoát ấy, để rồi làm uổng phí quãng đời làm người. Thảo nào mà cố nhạc sĩ họ Trịnh đã phải thốt lên: “Sống trên đời chỉ có thân phận và tình yêu. Mong sao tình yêu có thể cứu thân phận trên cây thập giá đời”. Mỗi lần nghe câu nói này lại thấy lòng xốn xang. Quả là cuộc đời có bao nhiêu lâu đâu là lại không trao ban tình yêu. Cuộc sống vốn không tránh khỏi những lo âu, phiền muộn, vì thế không gì có thể cứu nó ngoài tình yêu. Có tình yêu, thế giới này sẽ khác đi. Có tình yêu, con người sẽ đối xử với nhau như anh chị em một nhà, không ích kỷ, không bon chen, không tị hiềm. Mỗi chiều, sau một ngày mệt nhoài, ta muốn nhắm mắt lại để mơ về cái thế giới ấy- thế giới vĩ đại của tình yêu thương. Nơi ấy, không còn những hận thù, chia rẽ, không còn sự kỳ thị chủng tộc, màu da, giai cấp, ngôn ngữ hoặc tôn giáo nữa. Thế giới ấy chỉ còn lại sự hòa bình ấm áp nơi lòng người. Trong thế giới ấy, tình yêu thương lại ngư trị và chiếm lĩnh hoàn toàn.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh. Ánh sáng vụt tắt. Đêm đã trở về. Ta khẽ chắp đôi tay nguyện cầu. Mong Thượng Đế nhân lành mang sự bình yên trở về thực sự nơi cõi lòng ta. Mong sao những khổ đau đã qua sẽ là hành trang quý giá trên bước đường sắp tới.
Và ta khẽ bước đi nhè nhẹ trên những tán lá đầu thu lác đác rụng trên sân. Xa xa nơi bầu trời, ánh trăng hạ tuần mờ ảo cùng những vì sao nhấp nháy xa xôi đang cùng ta chờ đón một giấc ngủ bình yên trở về.

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Ngày hôm nay


Đã qua rồi những ngày phiền muộn của dĩ vãng xa xôi… Hôm qua có phút nào đó vụng dại, nay ta xin gởi lại hết cho đời, cho người trọn vẹn niềm đau trong quá khứ. Rồi ta lại bước đi bên dòng đời  với những con nắng hanh hao vỡ vụn. Gió vẫn thổi trong ta bao dịu dàng, rồi chợt vỡ òa trong ta những xúc cảm. Tất cả cứ chợt đến rồi chợt đi, lặng lẽ như một quy luật muôn đời. Chẳng ai có thể ngăn cản hay chống chọi. Dù muốn dù không nó vẫn cứ đến. Ta muốn để nó lướt qua một cách nhẹ nhàng, thanh thoát của ngày tháng không muộn phiền.


Và rồi, ta muốn đón ánh bình minh dịu dàng của ngày mới, của những tia nắng lung linh vẫn hiện hữu trên không gian bao la. Vòng luân chuyển cuộc sống vẫn bền vững quay đều theo thời gian. Những tiếng cười đùa của phố vẫn vẫy gọi đôi chân tuổi trẻ hãy hăng say. Cuộc sống vốn không tránh khỏi những ngày mưa nắng, vì vậy, ta không nên gồng mình chống chọi mà hãy mở lòng đón nhận nó trong niềm hân hoan. Ta hiểu, nếu ta càng sợ hãi, thì cuộc sống càng đè nặng. Con người chỉ hơn nhau ở chỗ biết mở lòng đón nhận và dung hòa những biến cố trong đời. Ngoảnh nhìn cuộc đời với miên man những nắng gió, ta biết phải chống chọi với chính nó bằng lý trí mạnh mẽ của mình. Đôi khi phải cất giấu trái tim đi để không bị cuộc đời khuất phục. Ta là thế. Dần dần, ta biết nhận ra rằng nắng mưa cuộc đời càng làm ta lớn lên hơn. Như con trai đau đớn khi ngậm từng hạt cát, nhưng thời gian sẽ làm cho cát hóa ngọc trai. Cuộc sống thì chẳng bao giờ bằng phẳng cả. Ta phải biết can đảm và đương đầu với những sóng gió. Những con tim đa cảm thì càng phải tập thắng mình nhiều hơn.
Ngày hôm nay, ta muốn quên đi tất cả những niềm đau đã ấp ủ trong quá khứ, cho ngủ quên vĩnh viễn những phiền muộn của đêm dài mộng mị khổ đau. Ta hiểu mình phải quên đi ngày cũ, để còn có thể sống với những nụ cười. Hay đơn giản là ta của ngày hôm nay, không tiếc nuối quá khứ cũng không mơ mộng viển vông tới tương lai. Những gì đã trôi qua, ta không bao giờ có thể níu giữ. Ta chỉ còn cách rút tỉa lấy những bài học kinh nghiệm để vạch lối cho tương lai. Sống trong hiện thực ta có thể điều khiển được chính mình con người đa cảm vốn thường không sống thực mà cứ muốn níu kéo quá khứ hoặc trốn chạy hiện tại và mơ mộng về tương lai.
Ngần này tuổi đời, ta hiểu cuộc đời vốn ngắn ngủi, nó chẳng chờ đợi ai, cũng không tha thứ cho một số phận nhỏ bé nào. Ta phải tự vươn lên nếu ta còn yêu quý bản thân mình.
Dầu cho con đường hôm qua vẫn còn đó những gập ghềnh cho ngày hôm nay. Những bồng bột vụng dại của tuổi trẻ cũng không rơi vào quên lãng, nhưng ta vẫn có thể bước qua những gập ghềnh đó theo một cách chủ động hơn, không để hoàn cảnh làm gục ngã, không để khó khăn làm khuất phục. Tương lai vẫn đang mở ra trước mắt và đón chờ những tâm hồn quả cảm mạnh mẽ.  Ta vẫn tin rằng khi cánh cửa chính bị đóng lại thì vẫn có một cánh cửa khác được mở ra, và ta vẫn sẽ tự tin bước tiếp.
Hứng mình trước cơn gió chiều hè êm ả, ta lau đi những giọt nước mắt của một thời ngây ngô vụng dại yếu đuối và cất giọng hát vang khúc ca của ngày mai tươi sáng không còn ươm muộn phiền.



Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Sống chậm lại


Cuộc sống cứ xô bồ giữa những vội vã, tranh chấp hơn thua của chợ đời. Bánh xe cuộc đời cứ mãi hối hả cuồng quay chẳng dừng. Giữa cuộc sống xô bồ của phố, ta muốn sống chậm lại, bước chậm lại để không bị dòng đời cuốn trôi.
Bước chậm, ta ngắm nhìn dòng người ồn ào trên phố, để ta lắng nghe tiếng vọng của thời gian mộc mạc. Ta lắng nghe tiếng thở than của tâm hồn như chờ đợi, nghe tiếng gió hòa lẫn vào ánh nắng ban mai, lẩn sâu trong nắng sớm cùng tiếng hát líu lo của bầy chim nhỏ dưới tán cây. Như thói quen thường nhật không thể thiếu, ta khởi đầu ngày mới bằng một ly cà phê sáng trong tiếng nhạc du dương bên tiếng sóng vỗ bờ nhè nhẹ của biển trong buổi ban sớm. Giấc ngủ đêm dài như bừng tỉnh thật nhanh. Cuộc sống dường như đang chậm lại, nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn.
Và thật chẳng còn gì hơn khi ta được nhìn ngắm thiên nhiên, lắng nghe tiếng đời dịu dàng, rồi bất giác mỉm cười một mình giữa cuộc sống vốn dĩ xô bồ tấp nập. Tuổi đời càng cao ta càng cảm nhận được nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Sống chậm, ta thấy con người dễ thương hơn, thấy mình cũng hiền từ hơn, quảng đại hơn với đời. Ta muốn bắt đầu ngày mới trong tiếng nhạc du dương, để cất khỏi lòng những phiền muộn của ngày tháng cũ bị nhuốm phủ màu của cuộc sống hiện đại và cả những xô bồ của cõi lòng.
Và rồi, ta muốn nhớ về một ai đó, nhẹ nhàng, lâng lâng. Quan tâm đến họ một cách thanh thoát, không gò ép, không mang cảm giác của sự sở hữu, ích kỷ, ràng buộc. Ta muốn dành những tình cảm rất thật, rất giản đơn và không quá sâu xa đến mức làm cho ai đó tưởng như ảo ảnh.
Thi thoảng, ta lên lịch đi thăm bạn bè – những người bạn tâm giao tri kỷ cùng nhau ngồi bàn tán về nghệ thuật, về thời thế, về cuộc đời. Ánh trời chiều không còn đượm buồn với sự đồng cảm của những con tim.
Ta không cần và cũng chẳng muốn nhìn mình ra sao, bởi cuộc sống dần bị nhuốm màu của giả dối. Ta chỉ cần biết ta là ta, vì hạnh phúc trong cuộc đời là được sống thật với chính mình. Mỗi sáng, ta lặng mình một chút, khẽ du dương theo tiếng nhạc nhẹ. Vị đắng nơi đầu lưỡi như đê mê, lan tỏa sâu trong khắp cơ thể… và dần dần vị ngọt đọng lại mãi nơi cổ họng với bao nhiêu dư vị thật khó tả. Có ai đó thắc mắc: ngày nào cũng thấy ta đến một điểm, làm một việc cũ mèm, không thấy nhàm chán sao? Ta mỉm cười, chẳng ai hiểu được được lòng mình. Ta không đến đây để tìm hiểu chốn mới, nhưng là để khám phá và lắng nghe tiếng lòng mình, để biết điều chỉnh mình cho phù hợp. Đôi khi ta thích ngồi mãi bên ly café với những suy nghĩ miên man trong tâm trạng hứng khởi như thế, ngắm nhìn ánh bình minh và lặng nghe tiếng sóng vỗ. Chỉ 15 phút đầu ngày thôi cũng đủ tạo cho ta bao tự tin để đón nhận thử thách mới trong nhẹ nhàng, không bị cuốn bởi cơn lốc xô bồ, vị kỷ tầm thường.
Chẳng biết tự lúc nào, ta chọn cho mình một cuộc sống chậm với những bước chậm, để bớt bon chen, bớt vui và cũng bớt buồn, để dung hòa mọi sự cho mực thước. Ta muốn trở về với một tâm hồn rất thật, rất nguyên sơ. Ta muốn bỏ ngoài tai tất cả những tiếng vọng của sự bộn bề, huyên náo. Ta mong đón nhận một cuộc sống nhẹ nhàng, giản đơn và không bị cuốn theo dòng chảy của thời gian. Ta thích đi dạo với những bước chân trần trên bãi biển, chầm chậm thôi, để cảm nhận hạt cát mơn trớn dưới lòng bàn chân dịu dàng, hay tản bộ dưới những tàng cây xanh. Chỉ đơn giản thế thôi, để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh và cảm nhận: một chiếc lá rơi, một tiếng chim hót, một mái tóc bay, một khuôn mặt xinh, hay những ghềnh đá được vỗ nhẹ bằng tiếng sóng. Ta muốn dành thời gian để suy tư về mọi điều một cách chắc chắn hơn, để không phải hối tiếc, muộn phiền. Ta muốn sống là chính mình với những yêu thương được mất, với những gì rất thật nơi tính cách bản thân ta.

Ta lại đi thôi, và buổi chiều kia ta sẽ chờ ai đó bước tới bên ta cũng thật chậm, vì ta không muốn người ra đi thật nhanh, người nhé!
Và ta sẽ bước chậm…chậm… chậm….và cảm nhận sâu mọi thứ.


Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Tự khúc Tháng 8




Tặng Th.

Chiều mưa, ta ngồi đây nhớ lại ngày xưa ấy, khi được cùng bạn sống chung trong một ngôi nhà, thỉnh thoảng lại ra sân nghêu ngao ca khúc “Giấc mơ mùa thu” bên cây ghi ta bạn ôm tình tứ, đắm đuối. Từng lời hát khắc sâu vào trái tim hai kẻ lãng mạn ngày ấy:
Dù biết ngày mai, ngày mai nắng xuân không về , trên cành lũ chim vẫn u mê.
Dù biết, người đi, người đi sẽ không quay về, sao tôi còn nhớ ai đợi chờ ai
Ngày nào còn mang hơi thở, chắc tôi vẫn còn nhớ người.
Ngày nào đôi chân lê bước, tuổi xuân theo chiều nắng phai.
Bàn tay nâng niu kỷ niệm, vỗ về giấc mơ, xa mờ mỗi khi thu về tôi nhớ người".
Bài hát nhẹ nhàng mà sâu lắng này chứa đầy kỷ niệm của hai đứa mình ngày ấy, bạn nhỉ?
Người bạn ấy mang cái tên chứa dòng nước mùa thu lặng lẽ, người đã cùng ta san sẻ bao niềm vui nỗi buồn trong một quãng đời. Bạn bảo bạn yêu mùa thu lắm và thèm được một lần về quê mình để cảm nhận cái lơ thơ, lãng mạn của dòng tâm sự thu biết bao.
Mỗi lần cất lên lời hát này, những hình ảnh ngày xưa ấy như hiện về trong ta, rõ mồn một như mới vừa xảy ra vậy. Chỉ một vài năm ấy nhưng ta và bạn trải qua không ít sóng gió. Có lúc ngồi nhớ lại ta không nghĩ tụi mình có thể vượt qua được. Nhưng ta may mắn gặp bạn, để được cầm bàn tay và nắm, cùng dìu nhau trong những bước tiến chân thành của tình bạn tri kỷ.
Bạn ạ! Bây giờ ở nơi xa, bạn có biết  rằng chẳng biết tự lúc nào mình có thói quen cười một mình, bởi niềm vui không còn được tìm thấy trong đám nhốn nháo. Nỗi buồn không thể sẻ chia dẫu cho lúc buồn lang thang trên Facebook, nhìn list bạn bè đèn sáng trưng, mà vẫn nhẹ nhàng lướt qua chẳng tìm được một cái tên để giải bày, và rồi lại trở về trong cô đơn lặng lẽ. Dần dần ta tự tìm quên bằng cách tự nhủ lòng mình như ngày xưa bạn và ta hay khuyến khích nhau làm như thế. Xa nhau rồi, buồn vui  gì thì cũng cố gắng mỉm cười đón nhận, có khi một cách dễ dàng và cũng có  lúc tim quặt thắt. Ta vẫn hay lấy câu thơ đã học ngày xưa để khuyến khích chính mình:  “ Nuốt nước mắt chảy vào trong tim, để nụ cười trên môi nỡ mãi…”
Ừ thì mình phải mỉm cười, để có sức mạnh mà vượt qua.
Ngày xưa, chúng mình cùng chia vui sẻ buồn. Hôm nay, mỗi khi trái tim bị tổn thương, chúng ta nhớ về nhau để tìm sức mạnh mà bước tiếp. Hồi ức đôi lúc cũng cần thiết để ta tìm lại nhựa sống cho chính mình. Ta không thể trốn tránh cuộc đời mà phải đối diện. Nhưng với những trái tim đa cảm thì khó lòng mà tránh khỏi những giông bão bạn nhỉ? Cuộc sống đi qua đời ta không vô tình như những cơn gió, nhưng nó làm nên dấu ấn. Có lẽ bởi thế nên chúng mình cảm thông nhau hơn. Định luật cuộc sống dẫu rằng vẫn như thế, nhưng nó không đi ngang qua ta một cách vô cảm. Bạn và ta đã học được cách đón nhận những chướng ngại ấy
Ta yêu mùa thu và bạn cũng thế. Những ca khúc bạn viết ươm đầy nỗi nhớ, chất chứa một khung trời đầy kỷ niệm và chút tiếc nuối, man mác một nỗi buồn mênh mông lơ thơ của dòng tâm sự thu.

Chiều nay, mây chở gió về nhiều quá, và dường như đang chở cả nỗi nhớ ngày nào về ăm ắp lòng mình. Kỷ niệm bấy lâu tưởng chừng ngủ quên nay lại chợt ùa về như những con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ ký ức. Ngày ấy mình thân nhau bởi cái tính lãng mạn, yêu thích ca hát. Có lúc cả hai phá ra cười vì một cung đàn lạc tone. Khi niềm vui nỗi buồn lênh láng thì khoảng sân thượng nhỏ là chốn ta tìm về với bình yên, an ủi hai trái tim của hai kẻ xa nhà thấm đẫm bao dòng tâm sự thu da diết ngày ấy.
Tháng 8 đã về...
Rồi mùa thu cũng sẽ đến. Tháng 8 chớm thu, ta viết vài dòng gởi về người bạn rất thân. Ta đang ngồi đây và nhớ về bao mùa thu đã đi qua trong đời mình, dẫu giờ đây nó chỉ còn trong ký ức- một ký ức đẹp và sẽ mãi in đậm trong lòng ta, như một động lực nâng cánh chúng mình để có thể soải rộng hơn trên những khổ đau- chia lìa- buồn-vui- hạnh phúc của đời thường
Hãy quên đi, và bình yên, bạn thân nhé!