Trang

Music

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Ngôn ngữ của đêm

Đêm xuống, khi chỉ còn một mình với vũ trụ bao la, tôi thích ngước lên bầu trời. Tôi mơ. Tôi ao ước có thể cầm nắm được những vì sao nhấp nháy nơi chân trời xa xa, hoặc ít nhất cũng muốn chạm đến gần thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo ấy. Tôi đang chập chờn giữa mơ và thực. Tôi mơ về những chòm sao. Tôi mơ về một cuộc sống bình yên thực sự.
Khi chỉ là một thực thể trên mặt đất, con người ta thường nghĩ về những gì ở trên cao: những đám mây, những đốm sáng lấp lánh của các vì tinh tú. Giữa thực và mơ có gì đó rất gần. Hay là người ta không muốn đối diện với thực tế? Tôi không nghĩ vậy. Có lẽ chỉ là phút giây nào đó ta muốn quên đi khỏi cõi đời lắm bộn bề này, để thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn yêu- ghét, được- mất,... rối rắm để mơ tới một chân trời xa, ở mãi trên cao với những chòm sao thanh tịnh. Quên đi một chút, để thấy cuộc đời này vẫn đáng yêu. Tôi nhìn lên cao để quên đi những tính toán ranh mãnh có lúc xâu xé trong thực thể con người mình. Có lúc tôi mong được thoát tục để trở về với vũ trụ bao la, nơi ấy không còn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm vắng nữa.
Tôi mơ. Tôi đã đi qua bầu trời, băng qua những đám mây đêm để chạm tới những vì sao. Nơi ấy, tôi nhớ đến gia đình mình ngày thơ ấu, nhớ đến nụ cười hiền từ của ba, đến dáng mẹ hao gầy. Tôi nghĩ đến bạn bè tôi, có người đã rời khỏi mặt đất để đến một thế giới khác nơi bình yên cuối cùng duy nhất của một cuộc hành trình. Những vì sao bỗng chốc trở thành sự kết nối kỳ diệu trong linh hồn tôi. Bỗng chốc tôi không muốn nằm mơ nữa, tôi muốn tất cả là hiện thực để được sự bình yên chiếm hữu trọn vẹn linh hồn tôi. Có vài người đang cùng tôi bay trên cao, họ dáo dác nhìn và trầm trồ khao khát thứ ánh sáng lung linh huyền ảo ấy. Họ giống như tôi đang cùng với bàn tay chạm vào những vì tinh tú trên cao. Tôi thấy dường như đấy là ngôi sao của họ thì phải.
Tôi muốn vươn tới những vì tinh tú trên cao để bớt đi những gì là phàm tục. Tôi muốn chạm tới thứ ánh sáng rạng ngời ấy, để xua đi những tăm tối của sự tính toán nơi cõi lòng tôi. Tôi muốn bay lên cao để sự bình yên mãi ngự trị trong tâm hồn tôi. Tôi cứ muốn bay lên cao mãi, giữa bầu trời rộng bao la này để tung tăng đôi chân nhẹ tênh trên những đám mây và vươn tới những vì sao, để không còn cảm giác sỏi rắn đau đớn đâm tua tủa dưới lòng bàn chân bằng xác thịt của mình nữa. Bởi tôi và họ cũng chỉ là những thực thể rất đỗi bình thường đang cố ngoi ngóp thở, để được tồn tại giữa dòng đời đầy sóng gió và bão tố. Tôi thích bầu trời khi về đêm để được trở về với con người thực của mình, không còn là tôi với những bộn bề của công việc khiến có lúc tôi đánh mất chính mình. Tôi thích những vì sao đêm. Tôi thích ngắm chúng nhấp nháy trên biển vắng, là nơi tôi có thể trải lòng và đem vứt bỏ mọi nỗi đau thương trong tâm hồn mình và mong sự bình yên trở về.
Có một vì sao vừa lặng lẽ rớt xuống, rất gần nơi tôi đang ngắm nhìn, hay là tôi đang đến gần nó? Thôi, sao cũng được, miễn là được thấy những chòm sao. Và ngôi sao ấy là ai? Hồi nhỏ nghe bà nói khi mỗi vì sao rớt xuống là một linh hồn được về cõi thiên thai. Không biết ngày nào sẽ đến lượt ngôi sao của tôi để được trở về với quê hương thực của mình?
Dù mơ thấy gì đi nữa thì hình ảnh những vì sao lấp lánh trong đêm vẫn là hình ảnh bình yên nhất mà tôi muốn  tìm về sau một ngày trả nợ cho trần gian. Đêm nay, tôi ngồi đây giữa thinh không của vũ trụ bao la, và tôi lại đếm những vì sao, mặc cho sương phố núi rơi lạnh thấm đôi bờ vai. Tôi vẫn muốn mơ về cõi bình yên thuở nào.

                                                                                                                         Catvi

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Chốn bình yên


Mẹ- Tiếng gọi thân thương và linh thiêng suốt hơn ba mươi năm làm người của con, và con vẫn muốn tiếng gọi ấy vang mãi suốt quãng đời còn lại của mình.
Hôm nay, con chẳng còn là đứa trẻ con để nhõng nhẽo hoặc vòi vĩnh Mẹ năn nỉ Bố giùm khi con cần xin điều gì đó nữa. Bao năm xa nhà con đã thấm đủ những nỗi cô đơn khi vắng Mẹ. Mẹ luôn thương con nhất trong các anh chị em, vì Mẹ biết con là đứa xa nhà khi chỉ mới vừa học hết cấp 2. Hồi ấy Mẹ không ngăn cản vì tôn trọng quyết định và lý tưởng của con. Mẹ hiểu cá tính của con gái Mẹ. Mẹ cũng lường trước được những khó khăn mà đứa con gái bé nhỏ của Mẹ sẽ phải chịu. Mẹ biết con hay đau ốm. Mẹ hiểu đứa con gái mang đôi mắt màu hạt dẻ giống Mẹ rồi sẽ phải đón nhận bao khó khăn vì tính nhạy cảm hay suy nghĩ của nó. Lần nào đó, con nghe Bố nói mười mấy năm con xa nhà nhưng không ngày nào Mẹ không nghĩ đến con, nhất là khi vào mùa mưa bão hay những ngày cuối năm, vì Mẹ biết đứa con gái của Mẹ sợ lạnh lắm.
Năm nay, nơi con ở mưa nhiếu quá Mẹ ạ! Bầu trời đã khoác chiếc áo vàng của thu rồi nhưng trời vẫn cứ rả rích với những cơn mưa nặng hạt không dứt. Vùng núi khí hậu lại ẩm thấp, cứ mưa là lạnh. Mưa nhiều đến nỗi con gái của Mẹ dù có thích ngắm mưa cũng phải sợ. Con sợ vì trái tim mình có quá nhiều cung bậc cảm xúc. Đành rằng biết nghĩ ngợi nhiều quá sẽ đau khổ nhưng tính tình vốn dĩ chẳng dễ thay đổi phải không Mẹ? Mấy ngày trở trời với những cơn gió lớn và những cơn mưa bất chợt khiến cơ thể của con lại lên tiếng. Mẹ biết không, từ khi xa nhà, mỗi khi đau ốm thì con lại khóc. Con nhớ những ngày xưa, từ khi con còn rất bé, Bố Mẹ đã phải cực nhọc vì đứa con hay đau ốm này. Con không thể đếm được bao nhiêu đêm Bố Mẹ đã phải cực nhọc vì con. Bây giờ có những đêm thao thức, con mới biết đêm dài như thế nào. Trong hồi ức của con, con còn nhớ như in những ngày tháng con đau, Mẹ đã gần như kiệt sức vì lo cho con. Đứa con khó nuôi này đã khiến đôi mắt nâu ấy thêm mòn mỏi và hoắm sâu hơn. Nhưng nhờ những đêm thức trắng có Mẹ ở bên mà con không còn sợ. Để rồi giờ đây dù đã mười mấy năm xa quê, mỗi khi trái gió trở trời, con lại khóc khi nghĩ về ngày xưa. Những lúc ấy, con lại cố nhắm mắt để mơ về thuở ấy, mong cảm nhận được hơi ấm ngày xưa.
Mẹ! Dù ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu cay độc làm cho con có lúc phải uất nghẹn mà khóc thét lên, nhưng khi nghĩ đến Mẹ, con tim của con không thể không bình yên. Vâng, con biết Mẹ không thể làm chủ được những mùa xuân kia. Sẽ đến một ngày nào đó, dù con có giật mình thảng thốt khi ai đó cài lên áo cho con một nụ bạch hồng, thì con vẫn tin Mẹ luôn ở bên con. Mẹ sẽ luôn ở bên con suốt cả cuộc đời. Mẹ sẽ luôn ở bên khi con ngã gục, để nâng bước con lên và đôi tay Mẹ sẽ lại dìu con như những bước đi đầu tiên thuở thơ bé. Mẹ sẽ ở bên con, nhất là những đêm con thao thức vì đau ốm, những đêm trái tim con thấm thía nỗi cô đơn. Thế gian này dù có qua đi, thì con vẫn tin Mẹ không bao giờ rời xa con. Sẽ mãi mãi là như thế Mẹ nhé!
Cảm ơn Mẹ- chốn bình yên của con.


Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Tự khúc đêm


Những cơn gió lớn bất chợt thổi về. Đêm thu nhưng gió về cũng khiến trái tim ta lạnh buốt. Lạnh của không gian hay buốt trong cõi lòng? Xa xa vài cánh chim mỏi rã vẫn đang soải cánh cố tìm một bến đậu cho đêm nay. Lòng chợt dâng lên nỗi xúc cảm khó tả. Những ngày đầu năm học tất bật với bao công việc bề bộn, dường như ta chẳng còn thấy mình đâu nữa, chỉ thấy toàn những nỗi lo, những phiền muộn chiếm lĩnh trọn cả tâm trí. Thấm thoát nhìn lại thấy thương mình quá. Những ngày qua gần như kiệt quệ bởi những công việc và trộn lẫn những đắng cay trong tâm tư. Tại sao ta lại để trái tim bị rỉ máu? Đã hứa với lòng là không làm tổn thương trái tim một lần nào nữa kia mà. Tại sao lại???

Đã lâu lắm rồi ta chẳng khóc, vì ta không muốn biến mình thành kẻ yếu đuối. Nhưng hôm nay ta chợt nhận ra, khóc cũng là cách đón nhận chính con người thật của mình, là ta cho nó một cơ hội để biết đau, biết hạnh phúc và một lần để cảm nghiệm về cuộc đời. Khóc cũng là cách để ta mở lòng tha thứ, để không chấp chiếm nhỏ nhen ích kỷ trong cái xã hội đã vốn dĩ không thiếu những điều đó.
Ta muốn nhẹ nhàng bước qua những tị hiềm, nhỏ nhen vì thấy nó tầm thường quá, chẳng đáng để ta bận tâm. Nhiều lúc  tự thấy đắng lòng vì dòng chảy cuộc sống. Rồi cuối cùng chỉ còn lại một mình ta để biết tự yêu mình, để không đối xử vô tình với mình nữa.
Cơn mưa đêm ở vùng núi thật dai dẳng như những suy tư trong cõi lòng. Từng giọt mưa cứ mãi nặng hạt không dứt. Tự hỏi lòng mình chả lẽ cuộc đời mình cứ thế, cứ nhận chìm mãi trong cái khổ đau- hạnh phúc? Sao mình không tự thoát lên được với những nỗi oan khiên? Lẽ nào cứ để cuộc đời cuốn mình thêm một lần nữa chăng?
Và rồi tự thấy mâu thuẫn với chính mình. Có bao lần ta đã viết về sự bình yên, về sự thanh thản khi cõi lòng bề bộn bao điều rối rắm. Dường như ta luôn khổ sở vì mâu thuẫn với chính con người mình. Lẽ nào chỉ là mơ ước thôi sao? Khi ta mong muốn mang hạnh phúc đến cho người khác, phải chăng lúc ấy ta tự lừa dối mình, rằng chính ta cũng là kẻ đang dong duổi tìm kiếm và khát khao hạnh phúc đó?
Có lúc ta muốn bỏ mặc cõi đời này, bỏ mặc cõi đời với những hư thực đan xen. Ta không muốn có bất kỳ một kế hoạch nào cho tương lai nữa. Có lúc ta muốn buông xuôi tất cả vì thấy đời toàn giả dối. Nhưng rồi lại vẫn muốn một lần tìm hạnh phúc cho riêng mình, không muốn để mình bị cuộc đời đưa đẩy. Ta vẫn muốn mơ về một đích đến hạnh phúc thực sự, nơi đó không còn những điều giả trá. Nơi ấy, mọi thứ đều thật lòng, mọi người đều có thể trao nhau nụ cười thực sự chứ không gượng ép. Nơi ấy không còn sự vô tình, không còn những hờ hững, vô tâm của lòng người đầy toan tính nữa.
Và ta tin mình có đủ niềm tin để bước tiếp trên đường, dẫu con đường ấy chẳng mấy ai đi. Ta tin mình có đủ tình yêu để không quá bi lụy, không quá thất vọng. Ta không muốn mình chỉ là cánh chim lạc lõng bay mải miết cuối chân trời, rồi buồn bã dừng lại mỗi khi đêm xuống. Nhưng không phải tự nhiên mà đêm nay nhìn cánh chim trời cô đơn, lẻ bóng mà ta lại cảm giác chạnh lòng, cô đơn đến lạ. Ta không rõ cánh chim kia sẽ bay về đâu. Và có ai nhớ, có ai ngóng chờ cánh chim lẻ bóng ấy không….  Ta cũng như cánh chim kia nhưng dù có giông bão cô đơn thế nào đi nữa thì ta vẫn bay. Bay để biết rằng ta đang tồn tại, và ta muốn cứ bay để đi tìm bình yên cho cuộc đời này. Ta vẫn muốn bay để tìm lại cánh chim ngày nào đó đã bị lạc. Dẫu cho cuộc đời có thế nào đi nữa thì ta vẫn phải sống, vẫn muốn yêu cuộc đời này.

Và đêm ơi hãy thổi tới ta một cơn gió nhẹ nhàng, ru ta vào giấc ngủ ngon của đêm dài thật bình yên nhé! Để ngày mai khi thức giấc, ánh bình minh kia sẽ xoa dịu tất cả. Ta mong mình cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn và không yếu đuối gục ngã trên đường đời cùng những nhỏ nhen, toan tính mênh mông của lòng người. Và đêm thu dài nhưng không còn những nỗi buồn mênh mang không giải đáp. Ta khẽ mỉm cười, ôm ấp một niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn, nơi ấy cánh chim sẽ không còn chán nản, và dù mỏi mệt vẫn miệt mài bay mãi, bay mãi, mang đầy niềm tin và lòng nhân ái đến với thế giới còn mãi những muộn phiền .