Đêm xuống, khi
chỉ còn một mình với vũ trụ bao la, tôi thích ngước lên bầu trời. Tôi mơ. Tôi
ao ước có thể cầm nắm được những vì sao nhấp nháy nơi chân trời xa xa, hoặc ít
nhất cũng muốn chạm đến gần thứ ánh sáng lung linh kỳ ảo ấy. Tôi đang chập chờn
giữa mơ và thực. Tôi mơ về những chòm sao. Tôi mơ về một cuộc sống bình yên
thực sự.
Khi chỉ là một
thực thể trên mặt đất, con người ta thường nghĩ về những gì ở trên cao: những
đám mây, những đốm sáng lấp lánh của các vì tinh tú. Giữa thực và mơ có gì đó
rất gần. Hay là người ta không muốn đối diện với thực tế? Tôi không nghĩ vậy. Có
lẽ chỉ là phút giây nào đó ta muốn quên đi khỏi cõi đời lắm bộn bề này, để
thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn yêu- ghét, được- mất,... rối rắm để mơ tới một
chân trời xa, ở mãi trên cao với những chòm sao thanh tịnh. Quên đi một chút,
để thấy cuộc đời này vẫn đáng yêu. Tôi nhìn lên cao để quên đi những tính toán
ranh mãnh có lúc xâu xé trong thực thể con người mình. Có lúc tôi mong được
thoát tục để trở về với vũ trụ bao la, nơi ấy không còn những giọt nước mắt
lặng lẽ rơi trong đêm vắng nữa.
Tôi mơ. Tôi đã
đi qua bầu trời, băng qua những đám mây đêm để chạm tới những vì sao. Nơi ấy,
tôi nhớ đến gia đình mình ngày thơ ấu, nhớ đến nụ cười hiền từ của ba, đến dáng
mẹ hao gầy. Tôi nghĩ đến bạn bè tôi, có người đã rời khỏi mặt đất để đến một
thế giới khác nơi bình yên cuối cùng duy nhất của một cuộc hành trình. Những vì
sao bỗng chốc trở thành sự kết nối kỳ diệu trong linh hồn tôi. Bỗng chốc tôi
không muốn nằm mơ nữa, tôi muốn tất cả là hiện thực để được sự bình yên chiếm
hữu trọn vẹn linh hồn tôi. Có vài người đang cùng tôi bay trên cao, họ dáo dác
nhìn và trầm trồ khao khát thứ ánh sáng lung linh huyền ảo ấy. Họ giống như tôi
đang cùng với bàn tay chạm vào những vì tinh tú trên cao. Tôi thấy dường như
đấy là ngôi sao của họ thì phải.
Tôi muốn vươn
tới những vì tinh tú trên cao để bớt đi những gì là phàm tục. Tôi muốn chạm tới
thứ ánh sáng rạng ngời ấy, để xua đi những tăm tối của sự tính toán nơi cõi
lòng tôi. Tôi muốn bay lên cao để sự bình yên mãi ngự trị trong tâm hồn tôi. Tôi
cứ muốn bay lên cao mãi, giữa bầu trời rộng bao la này để tung tăng đôi chân
nhẹ tênh trên những đám mây và vươn tới những vì sao, để không còn cảm giác sỏi
rắn đau đớn đâm tua tủa dưới lòng bàn chân bằng xác thịt của mình nữa. Bởi tôi
và họ cũng chỉ là những thực thể rất đỗi bình thường đang cố ngoi ngóp thở, để
được tồn tại giữa dòng đời đầy sóng gió và bão tố. Tôi thích bầu trời khi về đêm
để được trở về với con người thực của mình, không còn là tôi với những bộn bề
của công việc khiến có lúc tôi đánh mất chính mình. Tôi thích những vì sao đêm.
Tôi thích ngắm chúng nhấp nháy trên biển vắng, là nơi tôi có thể trải lòng và
đem vứt bỏ mọi nỗi đau thương trong tâm hồn mình và mong sự bình yên trở về.
Có một vì sao
vừa lặng lẽ rớt xuống, rất gần nơi tôi đang ngắm nhìn, hay là tôi đang đến gần
nó? Thôi, sao cũng được, miễn là được thấy những chòm sao. Và ngôi sao ấy là
ai? Hồi nhỏ nghe bà nói khi mỗi vì sao rớt xuống là một linh hồn được về cõi
thiên thai. Không biết ngày nào sẽ đến lượt ngôi sao của tôi để được trở về với quê hương
thực của mình?
Dù mơ thấy gì
đi nữa thì hình ảnh những vì sao lấp lánh trong đêm vẫn là hình ảnh bình yên
nhất mà tôi muốn tìm về sau một ngày trả
nợ cho trần gian. Đêm nay, tôi ngồi đây giữa thinh không của vũ trụ bao la, và
tôi lại đếm những vì sao, mặc cho sương phố núi rơi lạnh thấm đôi bờ vai. Tôi
vẫn muốn mơ về cõi bình yên thuở nào.
Catvi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét