Trang

Music

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Chốn bình yên


Mẹ- Tiếng gọi thân thương và linh thiêng suốt hơn ba mươi năm làm người của con, và con vẫn muốn tiếng gọi ấy vang mãi suốt quãng đời còn lại của mình.
Hôm nay, con chẳng còn là đứa trẻ con để nhõng nhẽo hoặc vòi vĩnh Mẹ năn nỉ Bố giùm khi con cần xin điều gì đó nữa. Bao năm xa nhà con đã thấm đủ những nỗi cô đơn khi vắng Mẹ. Mẹ luôn thương con nhất trong các anh chị em, vì Mẹ biết con là đứa xa nhà khi chỉ mới vừa học hết cấp 2. Hồi ấy Mẹ không ngăn cản vì tôn trọng quyết định và lý tưởng của con. Mẹ hiểu cá tính của con gái Mẹ. Mẹ cũng lường trước được những khó khăn mà đứa con gái bé nhỏ của Mẹ sẽ phải chịu. Mẹ biết con hay đau ốm. Mẹ hiểu đứa con gái mang đôi mắt màu hạt dẻ giống Mẹ rồi sẽ phải đón nhận bao khó khăn vì tính nhạy cảm hay suy nghĩ của nó. Lần nào đó, con nghe Bố nói mười mấy năm con xa nhà nhưng không ngày nào Mẹ không nghĩ đến con, nhất là khi vào mùa mưa bão hay những ngày cuối năm, vì Mẹ biết đứa con gái của Mẹ sợ lạnh lắm.
Năm nay, nơi con ở mưa nhiếu quá Mẹ ạ! Bầu trời đã khoác chiếc áo vàng của thu rồi nhưng trời vẫn cứ rả rích với những cơn mưa nặng hạt không dứt. Vùng núi khí hậu lại ẩm thấp, cứ mưa là lạnh. Mưa nhiều đến nỗi con gái của Mẹ dù có thích ngắm mưa cũng phải sợ. Con sợ vì trái tim mình có quá nhiều cung bậc cảm xúc. Đành rằng biết nghĩ ngợi nhiều quá sẽ đau khổ nhưng tính tình vốn dĩ chẳng dễ thay đổi phải không Mẹ? Mấy ngày trở trời với những cơn gió lớn và những cơn mưa bất chợt khiến cơ thể của con lại lên tiếng. Mẹ biết không, từ khi xa nhà, mỗi khi đau ốm thì con lại khóc. Con nhớ những ngày xưa, từ khi con còn rất bé, Bố Mẹ đã phải cực nhọc vì đứa con hay đau ốm này. Con không thể đếm được bao nhiêu đêm Bố Mẹ đã phải cực nhọc vì con. Bây giờ có những đêm thao thức, con mới biết đêm dài như thế nào. Trong hồi ức của con, con còn nhớ như in những ngày tháng con đau, Mẹ đã gần như kiệt sức vì lo cho con. Đứa con khó nuôi này đã khiến đôi mắt nâu ấy thêm mòn mỏi và hoắm sâu hơn. Nhưng nhờ những đêm thức trắng có Mẹ ở bên mà con không còn sợ. Để rồi giờ đây dù đã mười mấy năm xa quê, mỗi khi trái gió trở trời, con lại khóc khi nghĩ về ngày xưa. Những lúc ấy, con lại cố nhắm mắt để mơ về thuở ấy, mong cảm nhận được hơi ấm ngày xưa.
Mẹ! Dù ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu cay độc làm cho con có lúc phải uất nghẹn mà khóc thét lên, nhưng khi nghĩ đến Mẹ, con tim của con không thể không bình yên. Vâng, con biết Mẹ không thể làm chủ được những mùa xuân kia. Sẽ đến một ngày nào đó, dù con có giật mình thảng thốt khi ai đó cài lên áo cho con một nụ bạch hồng, thì con vẫn tin Mẹ luôn ở bên con. Mẹ sẽ luôn ở bên con suốt cả cuộc đời. Mẹ sẽ luôn ở bên khi con ngã gục, để nâng bước con lên và đôi tay Mẹ sẽ lại dìu con như những bước đi đầu tiên thuở thơ bé. Mẹ sẽ ở bên con, nhất là những đêm con thao thức vì đau ốm, những đêm trái tim con thấm thía nỗi cô đơn. Thế gian này dù có qua đi, thì con vẫn tin Mẹ không bao giờ rời xa con. Sẽ mãi mãi là như thế Mẹ nhé!
Cảm ơn Mẹ- chốn bình yên của con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét