Những cơn gió lớn bất chợt thổi về. Đêm thu nhưng gió về cũng khiến trái tim ta lạnh buốt. Lạnh của không gian hay buốt trong cõi lòng? Xa xa vài cánh chim
mỏi rã vẫn đang soải cánh cố tìm một bến đậu cho đêm nay. Lòng chợt dâng lên
nỗi xúc cảm khó tả. Những ngày đầu năm học tất bật với bao công việc bề bộn,
dường như ta chẳng còn thấy mình đâu nữa, chỉ thấy toàn những nỗi lo, những
phiền muộn chiếm lĩnh trọn cả tâm trí. Thấm thoát nhìn lại thấy thương mình quá. Những ngày qua gần như
kiệt quệ bởi những công việc và trộn lẫn những đắng cay trong tâm tư. Tại sao
ta lại để trái tim bị rỉ máu? Đã hứa với lòng là không làm tổn thương trái tim
một lần nào nữa kia mà. Tại sao lại???
Đã lâu lắm rồi ta chẳng khóc, vì ta không muốn biến
mình thành kẻ yếu đuối. Nhưng hôm nay ta chợt nhận ra, khóc cũng là cách đón
nhận chính con người thật của mình, là ta cho nó một cơ hội để biết đau, biết
hạnh phúc và một lần để cảm nghiệm về cuộc đời. Khóc cũng là cách để ta mở lòng
tha thứ, để không chấp chiếm nhỏ nhen ích kỷ trong cái xã hội đã vốn dĩ không
thiếu những điều đó.
Ta muốn nhẹ nhàng bước qua những tị hiềm, nhỏ nhen vì
thấy nó tầm thường quá, chẳng đáng để ta bận tâm. Nhiều lúc tự thấy đắng lòng vì dòng chảy cuộc sống. Rồi
cuối cùng chỉ còn lại một mình ta để biết tự yêu mình, để không đối xử vô tình
với mình nữa.
Cơn mưa đêm ở vùng núi thật dai dẳng như những suy tư trong cõi lòng. Từng giọt mưa
cứ mãi nặng hạt không dứt. Tự hỏi lòng mình chả lẽ cuộc đời mình cứ thế, cứ
nhận chìm mãi trong cái khổ đau- hạnh phúc? Sao mình không tự thoát lên được với
những nỗi oan khiên? Lẽ nào cứ để cuộc đời cuốn mình thêm một lần nữa
chăng?
Và rồi tự thấy mâu thuẫn với chính mình. Có bao lần ta
đã viết về sự bình yên, về sự thanh thản khi cõi lòng bề bộn bao điều rối rắm.
Dường như ta luôn khổ sở vì mâu thuẫn với chính con người mình. Lẽ nào chỉ là
mơ ước thôi sao? Khi ta mong muốn mang hạnh phúc đến cho người khác, phải chăng
lúc ấy ta tự lừa dối mình, rằng chính ta cũng là kẻ đang dong duổi tìm kiếm
và khát khao hạnh phúc đó?
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi6nsHbYnl3Sf43WyTp-OebH5CU-h115r_-9PM6FUgPJN4ez4UIPLBKt-imLO7V-MVvysGEa7V3sgswzm8m_eYqIEoyoMtU5xxUZW_fzj3hD-jpbMKhNOxZXJLRPrHDePq5zhs9Gm4WFBG0/s1600/images+(1).jpg)
Và ta tin mình có đủ niềm tin để bước tiếp trên đường,
dẫu con đường ấy chẳng mấy ai đi. Ta tin mình có đủ tình yêu để không quá bi
lụy, không quá thất vọng. Ta không muốn mình chỉ là cánh chim lạc lõng bay mải
miết cuối chân trời, rồi buồn bã dừng lại mỗi khi đêm xuống. Nhưng không phải
tự nhiên mà đêm nay nhìn cánh chim trời cô đơn, lẻ bóng mà ta lại cảm giác
chạnh lòng, cô đơn đến lạ. Ta không rõ cánh chim kia sẽ bay về đâu. Và có ai nhớ, có ai ngóng chờ cánh chim lẻ bóng ấy không….
Ta cũng như cánh chim kia nhưng dù có giông bão cô đơn thế nào đi nữa thì ta vẫn bay. Bay để biết
rằng ta đang tồn tại, và ta muốn cứ bay để đi tìm bình yên cho cuộc đời này. Ta
vẫn muốn bay để tìm lại cánh chim ngày nào đó đã bị lạc. Dẫu cho cuộc đời có
thế nào đi nữa thì ta vẫn phải sống, vẫn muốn yêu cuộc đời này.
Và đêm ơi hãy thổi tới ta một cơn gió nhẹ nhàng, ru ta
vào giấc ngủ ngon của đêm dài thật bình yên nhé! Để ngày mai khi thức giấc, ánh
bình minh kia sẽ xoa dịu tất cả. Ta mong mình cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn và
không yếu đuối gục ngã trên đường đời cùng những nhỏ nhen, toan tính mênh mông
của lòng người. Và đêm thu dài nhưng không còn những nỗi buồn mênh mang không
giải đáp. Ta khẽ mỉm cười, ôm ấp một niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng
hơn, nơi ấy cánh chim sẽ không còn chán nản, và dù mỏi mệt vẫn miệt mài bay mãi, bay mãi, mang
đầy niềm tin và lòng nhân ái đến với thế giới còn mãi những muộn phiền .
bài viết đêm nay sao con nghe nhiều khắc khoải và ưu tư vậy sour?
Trả lờiXóaKhóc chẳng phải là yếu đuối nhưng khóc đễua tanđi phiền muộn, để lòng ta được trở nên nhẹ nhõm.
Trả lờiXóaKhi ta mong muốn hạnh phúc đến cho người khác cũng chính là mong hạnh phúc cho chính mình vì khi người khác hạnh phúc ta cũng thấy hạnh phúc.
Sống như những đóa hoa,tỏa ngát hương thơm cho đời, sống với những nỗi khát khao của riêng mình để cảm thấy cuộc đời đầy ý nghĩa.
P/s: Đọc bài của Sr con cảm nhận được nhiều ý tưởng quá nên nói hơi dài nhak Sr. hihi
Cảm ơn Thuat LuongMinh va Thùy An nhe! Cám ơn vì đã sớm chia sẻ nỗi khắc khoải của mình khi bàiv iết vừa được đăng không lâu.
Trả lờiXóaCuộc sống có những ngày nắng và cũng không tránh khỏi những ngày mưa phải không? Như thế nó mới làm nên những cung bậc của cuộc sống.
Đoạn cuối vẫn có hy vọng mà. Mình luôn như thế đấy, sẽ không bao giờ gục ngã, không bao giờ kiệt quê đâu. Có nản một chút, nhưng rồi lại biết tìm sức mạnh để bước tiếp
Thân mến,
Sau cơn mưa trời lại sáng. Phải có mưa thì mới thấy trời sáng hơn chứ phải hông Sr? :)
Trả lờiXóa