Trang

Music

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Thu đi


Phố núi đón gió về, cho một mùa thu nữa sắp qua đi.
Phố núi vàng úa với những tán lá thi nhau tạm biệt cành cây để trở về với đất, mang chút tiếc nuối như lời giã từ của buổi chia ly lần hẹn cuối thuở nào.
Phố núi chập chờn, những ánh nhìn khát khao, tiếc nuối làn gió mơn man bờ vai ai đó mỗi đêm về như vuốt nhẹ nỗi mệt mỏi sau một ngày vật lộn với núi công việc. Thu đi qua kéo bớt nỗi cơ cực của những ngày đầu năm học, mới lạ mà giờ đã quen với từng ánh nhìn trong veo của đám học trò ngây thơ ngơ ngác.
Thu đi mang theo chút lãng mạn của dòng tâm sự sâu kín, thấm đượm chút buồn nhẹ như hành trang vốn dĩ phải có của kẻ đa cảm. Sẽ mất đi từng cơn gió nhẹ, cất đi những đám mây xanh trong vắt mỗi buổi sớm đón mặt trời lên và có lẽ không còn những bước chân lướt nhẹ trên con đường nhỏ hít hà mùi hương dịu của phố núi yêu thương mỗi đêm về nữa.
Thu đi, nhẹ nhàng gởi trao những kỷ niệm cho đất trời vào đông, cố giấu vùi cảm xúc vào trong ngăn nhỏ của góc khuất nào đó.
Phố núi lặng lờ, ru thành những giấc mơ trong đêm sâu tĩnh mịch, ngó vầng mây trắng đang thở đều đặn từng nhịp nhẹ mỗi sớm bình yên. Thu đi mang theo những u buồn của ngày tháng cũ không muốn mãi sống với hoài niệm.
Và rồi đông sẽ về với những cơn gió rét buốt của bao kỷ niệm ăm ắp nỗi nhớ không tên, có lẽ sẽ làm cho trái tim ai đó sợ phải đối diện với nó. Đông đến mang theo từng cơn lạnh khiến trái tim thổn thức những nhịp đập năm xưa của kỷ niệm đau đáu nơi quê nhà mà hai mươi mấy năm qua chưa bước chân trở về chốn cũ. Bất chợt, sáng cuối năm òa vỡ những âm thanh của niềm vui rộn ràng đón Chúa Giáng Sinh với tiếng nhạc ngân du dương ấm áp và an bình đến lạ. Ôm đôi bờ vai giữa gió rét, ai đó ngẩn ngơ ngắm trời đất giao mùa, tiễn đưa chút tiếc nuối của một mùa thu qua đi và cả một niệm khúc sẽ trở thành ký ức, khi đôi chân mỗi ngày phải một mạnh mẽ hơn lên. Trời đất giao mùa mang theo một nhịp sống nhẹ đẩy từng bước chân tiến xa hơn, nhanh hơn và mạnh hơn cho tương lai đang chờ đón phía trước.
Trời đất sắp giao mùa.
Hãy yên bình nhé, lòng tôi ơi!





Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Chiếc xe đạp




Chiếc xe đạp hiệu Martin ấy, con đã dành dụm từ những đồng tiền lì xì của cái Tết năm nao để mua nó. Con muốn sở hữu những gì từ chính bàn tay mình làm nên, chứ không phụ thuộc. Con đã tập cho mình tính tự lập từ khi còn nhỏ nhờ những lời dạy dỗ của ba. Ngày ấy, con vô cùng hãnh diện với các bạn đồng trang lứa khi được ba mẹ cho lên thị xã học. Chiếc xe ấy đã theo con suốt mấy năm thời phổ thông và còn tiếp tục hành trình đầu đời với những ngày tháng bon chen trên chốn Sài thành đất chật người đông này.
Ngày con đậu vào học viện, ba thương con bé chân yếu, đã cố chắt chiu mua cho nó chiếc Wave để bằng bạn bằng bè. Biết con khó tính, có khi không ưng màu, ba đã bắt anh hai chở con ra cửa hàng để chọn. Từ hồi sở hữu chiếc xe máy mới thì chiếc xe đạp bỗng trở nên cũ kỹ. Con đã ngại ngùng mỗi khi dùng nó vì xung quanh con ai ai cũng chạy xe máy đời mới. Ba đem nó về nhà thỉnh thoảng đạp đi đâu đó để nhớ đến đứa con cá tính yêu quý của ba. Chiếc xe cũng bị con quên dần theo năm tháng với thời thế mỗi lúc một văn minh hơn lên.

Năm tháng dần trôi, con bé ngày nào bớt mơ mộng, không còn ủy mị như trước kia. Nó đã cứng cáp hơn bởi những va chạm đầu đời. Cuộc sống xô bồ khiến nó có lúc không còn sống với kỷ niệm dẫu nó rất sợ điều đó. Vâng, con đã trở thành một người thành đạt trong cuộc sống, được nhiều người nể phục. Con đã không ngại làm chứng cho sự thật giữa một thế giới đầy giả trá. Con đã tập để trở thành người mạnh mẽ....Thế nhưng con cũng chẳng thể nào tránh khỏi những giây phút cô đơn đến tột cùng, những ngày tháng độc hành mòn gối chùn chân.
Một ngày, 
Con không muốn sống với thế giới giả trá. Con muốn trở về với mái ấm xưa dẫu chỉ với một chút kỷ niệm nào đó cỏn con còn sót lại. Đôi lúc con người ta vẫn muốn lần giở những trang ký ức để lấy lại sinh lực sống phải không ba? Con nhớ mỗi lần được nghe ba hát ba thường nhắc lại điều đó. Giờ đây, con muốn đạp lại chiếc xe ngày ấy trên con đường đến lớp dạy mỗi tối. Con muốn quên đi những bận rộn toan tính để sống với những êm đềm của tuổi thơ bé. Con nhắn ba gởi cho con chiếc xe đạp xưa, ba chẳng thể hiểu được con muốn gì, chỉ lo đi tân trang lại và rửa cẩn thận cho con. Hai tuần sau, một ngày có việc đi ra thị xã, chợt nhìn thấy ai hao hao giống ba đang ngó tìm nhà với chiếc xe đạp cũ dưới ánh nắng gay gắt của buổi ban trưa. Con dễ nhận ra bởi trên thị xã có ai đi xe đạp đâu. Nhận ra ba, nước mắt con trực trào. Con gọi chị và cả hai chị em đều rân rấn nước mắt. Ba vừa cười vừa lau mồ hôi nhễ nhại, bảo chẳng gởi xe nào được, thôi ba chạy mang ra cho con vậy. Gần hai giờ đồng hồ đạp xe, chiếc xe đã cũ kỹ và ba cũng chẳng còn trẻ. Năm nay ba đã thất thập cổ lai hy, tóc trên đầu ba đã gần như bạc trắng, nhưng tình thương thì còn vẫn cao như đỉnh Thái Sơn. Khi nghe tin ba đạp xe ra cho con, các anh chị đã giận trách ba quá chừng. Ba đã không ngại quên đi chính mình chỉ vì hạnh phúc của con. Ba đã cho con hiểu rằng: giá trị thực sự của một con người không hệ tại ở việc họ sở hữu bao nhiêu tài sản, mà ở nơi tấm lòng họ dám quảng đại cho đi. Con nhận chiếc xe với tất cả tấm lòng biết ơn của một người con, một tình cảm biết ơn vô vàn mà bao năm qua con không có được vì đã quá ơ hờ để rồi chẳng nhận ra.

Hôm nay, 
Giữa phố thị ồn ào náo nhiệt với đủ thứ xe đời mới sang trọng, con vẫn thanh thản với những vòng quay nhẹ nhàng của chiếc xe đạp xưa, chiếc xe mà ba đã trao cho con với tất cả tình yêu thương vô bờ. Con không còn ngại ngùng khi thấy mình thua kém những người xung quanh, bởi con nghiệm ra rằng: con người chỉ được hạnh phúc nơi cuộc đời này khi họ dám sống thực với chính mình. Thậm chí ba biết không, con cảm thấy hãnh diện khi đạp chiếc xe ấy. Con thường mỉm cười hạnh phúc khi thanh thản bên những vòng quay ấy. Con thấy dường như có những ánh mắt đang ngưỡng mộ với hạnh phúc nhỏ bé trong lòng con. Chiếc xe đạp giúp con quên đi những tất bật đời thường. Con nghĩ rằng mọi người đang ghen tị trước tình yêu thương mà ba dành cho con- dành cho đứa con gái đã hơn ba mươi một cách quá đặc biệt. Con muốn xa rời những vướng bận của sự sở hữu. Con muốn trở về sự thanh thoát của cõi lòng. Quả là thanh tịnh khi được nhẹ gánh hành trang, thoát khỏi mọi lo lắng ưu tư bao điều. Chiếc xe vô tri vô giác nhưng lại là kỷ niệm giúp con bước tiếp trên đường đời giữa những chông chênh của sự được mất. Chiếc xe đạp nhẹ nhàng nhắc con về tình yêu thương của ba mẹ. Tình yêu thương cao quý ấy chính là động lực giúp đứa con gái nhỏ bé ngày xưa không được gục ngã, không đầu hàng trước khó khăn và luôn dặn lòng dù thời cuộc có đổi thay, dù trái tim có lúc phải đau đến nỗi tan nát, thì con vẫn phải sống xứng đáng với tình yêu thương ấy để trở nên một con người thực sự.
Con viết vài dòng tâm sự chất chứa đầy tình yêu thương gởi đến ba mẹ. Con cám ơn ba mẹ đã cho con được làm con của ba mẹ, dẫu có lúc nào đó năm xưa còn nhỏ dại con đã mặc cảm khi nói lên điều đó. Giữa những khó khăn của cuộc đời hiện tại, con nghĩ đến chiếc xe với trọn cả tình yêu thương mà ba đã dành. Con nhìn những hộp sữa mà mẹ đã thương gởi gắm dặn con phải uống đều đặn để bảo vệ sức khỏe khi không có mẹ ở kề bên. Con đã lớn nhưng dưới tấm lòng của mẹ thì con vẫn mãi là một đứa bé con. Con biết, dù cho đôi chân con đã đi đến khắp nơi và dẫu cho dòng đời trôi qua cùng với những bộn bề lo âu của cuộc sống, những nhọc nhằn mưu sinh, những lo toan lợi danh hơn thua được mất có lúc khiến con quên đi nhiều thứ, nhưng trái tim con vẫn hướng về gia đình mình với tất cả tình yêu thương vô bờ bến mà không điều gì có thể thay thế và không ai có thể đủ quảng đại để cho con được. Tình yêu thương cao quý ấy, chỉ có nơi ba mẹ mà thôi- ba mẹ yêu dấu của con.



Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Vẫn mãi hy vọng


Cuộc đời là một con đường luôn cho ta những bất ngờ đón chờ ở phía trước.

Có bao những khó khăn chẳng ai biết.
Có bao nhiêu vết thương lòng? Ai có thể đếm được?
Để rồi...
Có lúc nào đó giọt nước mắt cũng phải đếm phải đong để ta còn biết tiết kiệm cho những khi hạnh phúc nghẹn lời.
Có lúc nỗi đau cũng phải công bằng mà thả xuống, phòng khi những mất mát quá lớn mà bản thân có thể không chịu đựng nổi .
Có lúc ta quá nhiệt tâm dốc hết lòng hết sức để gầy dựng nhưng thấy sao quá hụt hẫng vì trước mắt là con số không.
Có những ngày ta không còn dám tựa vào một bờ vai nào để có thể gắng đương đầu với bão giông cuộc đời
Nhưng,
Ta vẫn muốn nhìn hình ảnh con trai biển để tìm ra bài học cho bản thân:
"Như hạt cát trong lòng con trai biển
Vết thương lòng năm tháng hóa ngọc châu".
Ta mong mình không chai cứng trước khổ đau và dù thế nào đi nữa thì ta vẫn cố gắng sống và học cách hy vọng nhiều hơn, học yêu thương không lụy vào những điều bình thường vô nghĩa, biết quan tâm nhưng rõ ràng chứ chẳng như lần đầu va chạm vào những nơi bão giông, biết tự dìu mình đi qua những đắng đót để hướng về tương lai.
Mỗi thất bại là một lần ta cần phải thêm hy vọng ở một nơi nào đó gọi là đích đến của những ước mơ và khát khao. Mỗi phút giây vì chông gai làm ta chợt khựng lại, nhưng ta lại có thể học cách nhân từ nên phải biết thứ tha mà đi tiếp, bởi chẳng ai chọn cách sống vị kỷ mà có được niềm vui thực sự. Chẳng ai cố chấp mà có thể mở rộng được chân trời của sự thấu hiểu và cảm nhận. Chẳng ai tự làm cho mình sống đúng mà chưa bao giờ phải trả giá. Chẳng ai có gì không được ban tặng mà ta không biết rằng muốn hiểu đau thương thì phải học cách cho đi và chấp nhận mọi đánh đổi. Thế nên, ta vẫn còn hy vọng về những con đường ngập tràn ánh nắng, về những khoảng trời bình yên trong cuộc sống, để rồi có những tâm hồn dù có đau đớn đến đâu vẫn chọn cách can đảm đương đầu với cuộc sống và nhẹ nhàng bước qua.
Ta tin rằng một ngày nào đó trái chín sẽ được hái trên những ý nghĩa của yêu thương thành thật. Một ngày nào đó sự bình yên sẽ ngự trị trong cõi lòng khi ta thoát khỏi sự vị kỷ để chỉ biết sống cho người khác. Điều gì cũng có một giá trị tất yếu theo quy luật nhân quả "gieo gì gặt nấy". Sống đơn thuần là biết trao ban chứ không phải khép kín đóng cửa lòng mình với những ích kỷ cố chấp.
Vẫn biết rằng ta đang bước qua mỗi ngày và còn nhiều điều trôi qua trong đời mình thật vô nghĩa, cả những lúc muốn chết đi trong tâm hồn khi còn đó một thể xác bị chai sạn trước tất cả.... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì ta vẫn không thể đánh mất niềm hy vọng, vì chỉ có niềm hy vọng mới mang lại cho con người niềm vui để sống cuộc sống thực sự có nghĩa.
Dù có bao giông bão bất ngờ ập đến cuộc đời, và dù những cơn nắng vẫn gay gắt trên lối đường ấy, ta vẫn không muốn nằm lì trên bóng mát giả tạo. Ta sẽ học cách đứng phắt dậy và nói cảm ơn những cơn đau hôm qua nhiều lắm. Và rồi sẽ lại nuốt nước mắt chảy vào trong tim để nụ cười trên môi nở mãi. Sẽ nhẹ nhàng đi qua những ngày mưa, mỉm cười đón nhận những ngày nắng, tự thưởng cho mình những phút thư giãn, can đảm và mạnh mẽ đón chờ những điều sắp đến.
Và mình sẽ không bao giờ đánh mất niềm hy vọng.  
Bình yên sẽ trở về mau thôi.



Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Khát vọng

( Tiếp theo câu chuyện "Lý Tưởng")


Vẫn là “Ngọn nến" mong manh trong đêm khe khẽ vang lên giữa trời chiều tĩnh mịch, nhưng giọng ca của Phú Quang đêm nay nghe sao day dứt hơn, đắng lòng hơn năm nao thật nhiều. Thu về nhè nhẹ mang cơn gió thoảng cho phố núi để cho lòng tôi se sắt nỗi buồn khi nghĩ về chị. Mới hôm qua tôi gặp lại chị với nét mặt xanh xao gầy hao bởi căn bệnh ung thư đã sang giai đoạn 2. Chị đang trong thời gian cách ly bởi thứ chất phóng xạ, một mình lặng lẽ trong căn phòng nhỏ phía sau nhà. Chị vẫn vui tươi như mỗi lần gặp ngày xưa. Tôi chưa kịp hỏi chị câu nào bởi lòng đầy xúc động thì chị đã hỏi han tôi đủ điều, nào là dạo này có khỏe không, có chịu ăn uống ngủ nghỉ điều độ không, có còn viết bài không, …. Vẫn là chị bạn thân của tôi ngày ấy, vẫn thân thiện và luôn quên mình để nghĩ tới hạnh phúc của người khác. Tôi chẳng thể trả lời câu hỏi nào của chị mà chỉ chạy đến ôm chầm lấy chị nước mắt lưng tròng. Chị bảo: “Cậu phải đứng cách xa tớ ra đấy, không thì sẽ bị nhiễm bệnh vào cơ thể, vì cậu cũng chẳng có bao nhiêu sức đề kháng đâu”. Tôi cười buồn: “Em muốn tụi mình cứ như hồi xưa ấy, ở chung phòng, đi chung xe, cùng nhau tập múa, hát, cùng làm thơ, cùng viết Văn, cùng ngắm sao đêm,….”. Tôi nghẹn ngào, chẳng nói được nữa. Tôi muốn nói với chị rằng tôi không muốn xa chị, không muốn căn bệnh quái ác cứ ăn dần mòn vào cơ thể chị để ngày nào đó nó sẽ đem chị đi xa tôi. Như hiểu được suy nghĩ của tôi, chị bảo: “Tớ tin rằng Chúa luôn thương tớ, và dù Người để tớ ở đâu thì tất cả cũng đều không nằm ngoài sự quan phòng và tình yêu của Người đâu cậu ạ! Tớ rất bình an và hạnh phúc.”
Trong mảnh ký ức còn sót lại cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể quên những ngày tháng đầy kỷ niệm, đúng hơn là đầy nước mắt của đời tôi mà chị đã là bờ vai để tôi tựa vào lúc ấy. Nếu không có chị, có lẽ tôi đã không thể là tôi của ngày hôm nay, để rồi bây giờ nhìn chị chỉ còn biết thương xót mà không biết mình phải làm gì khác. Cuộc sống dù có khốc liệt, thì cuộc đời chị vẫn vang lên khúc hát "Hãy sống như đời sông, để biết yêu nguồn cội", và dù cuộc đời lắm bon chen tầm thường, thì chị vẫn "sống như đời núi vươn tới những tầm cao", vượt qua ích kỷ nhỏ nhen của lòng mình mà "sống như biển trào để thấy bờ bến rộng, và dù cuộc cuộc sống có khắc nghiệt đến mấy thì chị và tôi cùng hứa với nhau sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ và khát vọng "để thấy đời mênh mông". Giờ đây khi bao nỗi đau đè xuống như muốn quật ngã đời chị, thì chị vẫn ước được "là gió là mây để thấy đời bao dung", dù cho căn bệnh không tha thứ cho con người dễ thương dễ mến  ấy, thì chị vẫn muốn cất lên lời ca vang vọng đất trời, bay lên cõi mênh mông để tâm hồn được chạm đến đỉnh cao của một con người hoàn toàn tự do và bình an trước bất cứ hoàn cảnh khắc nghiệt nào. Có lúc nghĩ về chị, tôi thấy tại sao Thượng Đế lại không công bằng, tại sao Người lại để chị gặp những tai ương ấy ngay giữa lúc tuổi đời đang độ hăng say? Nhưng rồi, tôi hiểu và chấp nhận cuộc sống với vô vàn sắc màu, vô vàn mảnh ghép tạo nên, có khi chúng chông chênh lắm nhưng vẫn có thể hoàn thành một ơn gọi. Tôi tập chấp nhận cuộc sống ấy và không than trách, bởi lẽ chỉ khi biết bằng lòng thì cuộc sống tôi mới bình an mà thôi. Và giờ đây, tôi đang cố gắng để tập làm quen với sự thật, một sự thật không dễ chấp nhận này, vì tôi biết chắc chắn chị cũng muốn tôi nên như ngọn nến kia, dù biết khi tỏa sáng thì phải tiêu hao nhưng nó vẫn chấp nhận tỏa sáng một khi muốn còn là nó nữa. Ngọn nến đời chị đang tiêu hao mỗi lúc một nhanh hơn, nhưng tôi tin ngọn nến ấy vẫn còn tiếp tục tỏa sáng cho đến giọt cuối cùng. 

Phố núi lại rơi nhẹ những giọt mưa thu khiến chiều vàng úa đã vắng lại thêm vắng hơn. Có lẽ giờ này ở nơi ấy chị cũng đang một mình như tôi- lặng lẽ- cô đơn, nhưng tôi chắc chắn một điều chị không bao giờ mang một tâm tình ủ dột. Chị đã hoàn toàn quên mình đi để chỉ sống cho người khác, chẳng nghĩ gì đến nỗi buồn của mình. Ngày đó mấy lần tôi đã tâm sự với chị: Những tâm hồn nhạy cảm rồi có vượt qua được giông bão không. Tôi thì cứ mãi xót xa cho phận mình rồi sống trong sự bế tắc của bản thân. Chị lại trăn trở thao thức vì lo cho tôi, cầu nguyện cho tôi.

Đêm!
        Mưa!

Đã ngớt!

Chợt nhớ về những mảnh đời bên cạnh mình, thấy mình còn hạnh phúc biết bao, mà đôi lúc tôi lỡ quên mất không chịu tận hưởng. Đành rằng hơn ba mươi năm không thiếu để vẽ nên nước mắt và nụ cười, nhưng chỉ mong đừng bị bóp méo đến đau lòng. Vậy đó, cuộc sống là muôn vàn sắc màu, là muôn ngàn mảnh ghép chông chênh lệch lạc nhưng hoàn hảo cho tiếng gọi đời. Biết rằng sau cuộc lữ hành dài, ai cũng sẽ trở về nguồn cội nơi mình đã sinh ra. Thế nhưng… 

Tôi chắp tay nguyện cầu cho ngày ấy đừng đến sớm. Tôi mơ vẫn được cùng chị cảm nhận chút xanh của cỏ lá, cái màu nhẹ biêng biếc của những mầm chồi non vừa thức dậy một buổi sớm mai, tinh khiết trong ngần và mát rượi. Tôi sẽ học cách mỉm cười hạnh phúc, cất đi quá khứ đầy tăm tối, cất đi những đau thương tưởng chừng đẩy tôi gục ngã, để nghỉ ngơi và cảm nhận cái khoảng lặng nồng nàn của đời. 

Khát vọng sẽ không bao giờ ngưng nghỉ.