Cuộc đời là
một con đường luôn cho ta những bất ngờ đón chờ ở phía trước.
Có bao nhiêu
vết thương lòng? Ai có thể đếm được?
Để rồi...
Có lúc nào đó
giọt nước mắt cũng phải đếm phải đong để ta còn biết tiết kiệm cho những khi
hạnh phúc nghẹn lời.
Có lúc nỗi đau
cũng phải công bằng mà thả xuống, phòng khi những mất mát quá lớn mà bản thân
có thể không chịu đựng nổi .
Có lúc ta quá
nhiệt tâm dốc hết lòng hết sức để gầy dựng nhưng thấy sao quá hụt hẫng vì trước
mắt là con số không.
Có những ngày
ta không còn dám tựa vào một bờ vai nào để có thể gắng đương đầu với bão giông
cuộc đời
Nhưng,
Ta vẫn muốn
nhìn hình ảnh con trai biển để tìm ra bài học cho bản thân:
"Như hạt
cát trong lòng con trai biển
Ta mong mình không chai cứng trước khổ đau và dù thế nào đi
nữa thì ta vẫn cố gắng sống và học cách hy vọng nhiều hơn, học yêu thương không
lụy vào những điều bình thường vô nghĩa, biết quan tâm nhưng rõ ràng chứ chẳng
như lần đầu va chạm vào những nơi bão giông, biết tự dìu mình đi qua những đắng
đót để hướng về tương lai.
Mỗi thất bại
là một lần ta cần phải thêm hy vọng ở một nơi nào đó gọi là đích đến của những
ước mơ và khát khao. Mỗi phút giây vì chông gai làm ta chợt khựng lại, nhưng ta
lại có thể học cách nhân từ nên phải biết thứ tha mà đi tiếp, bởi chẳng ai chọn
cách sống vị kỷ mà có được niềm vui thực sự. Chẳng ai cố chấp mà có thể mở rộng
được chân trời của sự thấu hiểu và cảm nhận. Chẳng ai tự làm cho mình sống đúng
mà chưa bao giờ phải trả giá. Chẳng ai có gì không được ban tặng mà ta không
biết rằng muốn hiểu đau thương thì phải học cách cho đi và chấp nhận mọi đánh
đổi. Thế nên, ta vẫn còn hy vọng về những con đường ngập tràn ánh nắng, về
những khoảng trời bình yên trong cuộc sống, để rồi có những tâm hồn dù có đau
đớn đến đâu vẫn chọn cách can đảm đương đầu với cuộc sống và nhẹ nhàng bước
qua.
Ta tin rằng
một ngày nào đó trái chín sẽ được hái trên những ý nghĩa của yêu thương thành
thật. Một ngày nào đó sự bình yên sẽ ngự trị trong cõi lòng khi ta thoát khỏi
sự vị kỷ để chỉ biết sống cho người khác. Điều gì cũng có một giá trị tất yếu
theo quy luật nhân quả "gieo gì gặt nấy". Sống đơn thuần là biết trao
ban chứ không phải khép kín đóng cửa lòng mình với những ích kỷ cố chấp.
Vẫn biết rằng
ta đang bước qua mỗi ngày và còn nhiều điều trôi qua trong đời mình thật vô
nghĩa, cả những lúc muốn chết đi trong tâm hồn khi còn đó một thể xác bị chai
sạn trước tất cả.... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì ta vẫn không thể đánh mất
niềm hy vọng, vì chỉ có niềm hy vọng mới mang lại cho con người niềm vui để
sống cuộc sống thực sự có nghĩa.
Dù có bao giông
bão bất ngờ ập đến cuộc đời, và dù những cơn nắng vẫn gay gắt trên lối đường
ấy, ta vẫn không muốn nằm lì trên bóng mát giả tạo. Ta sẽ học cách đứng phắt
dậy và nói cảm ơn những cơn đau hôm qua nhiều lắm. Và rồi sẽ lại nuốt nước mắt
chảy vào trong tim để nụ cười trên môi nở mãi. Sẽ nhẹ nhàng đi qua những ngày
mưa, mỉm cười đón nhận những ngày nắng, tự thưởng cho mình những phút thư giãn,
can đảm và mạnh mẽ đón chờ những điều sắp đến.
Và mình sẽ không bao giờ đánh mất niềm hy vọng.
Bình yên sẽ trở về mau thôi.
Bình yên sẽ trở về mau thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét