Trang

Music

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Sắm quà cho Chúa

Năm nay, mừng Sinh Nhật Chúa, mỗi người chúng ta đừng quên sắm cho Chúa một món quà.

Nhận được lời mời của Cha Cố, ông Ngoại đã đưa bé đến nhà thờ giữa ban trưa để các thầy và giáo lý viên được gặp mặt. Em tên Võ Minh Triết, năm nay mới tròn 3 tuổi. Tôi ấn tượng với đôi mắt sáng to tròn của em và với ánh nhìn cương nghị như người lớn ẩn dưới dáng vẻ hơi khó hiểu, không giống như những đứa bé khác.
Nghe Cha cố kể lại rằng, một lần khi đứng trước tượng Chúa Hài Đồng, em hỏi mẹ sao Chúa lại không có áo mặc, chắc là Chúa lạnh lắm, và từ Giáng Sinh năm trước, em đã có một quyết tâm sẽ góp tiền bỏ heo để "mua áo ấm cho Chúa". Số tiền đó em yêu cầu ba mẹ đưa đến nhà thờ, và Cha cố đã nhờ các Sơ mua những bộ quần áo trao cho những em bé nghèo đói. 
Ôm em vào lòng, tôi hỏi chuyện, em ít nói nhưng ánh mắt của em rất lạ, trông như một nhà tiên tri, như một người đang suy tư nhưng lại rất bé nhỏ và tầm thường dưới bộ quần áo đơn sơ. Tôi muốn trò chuyện với em thật nhiều nhưng vì em còn chưa quen nên không dám nói, em chỉ nhìn và với tay theo Ông Ngoại đòi về. 
Một hành động của một em nhỏ nhưng đã để lại trong lòng mọi người, từ Cha Cố, đến tất cả những người nghe được câu chuyện về em đều hết sức cảm động và tự vấn: "Liệu tôi có được như em bé kia, đã sắm cho Chúa được món quà gì trong Mùa Giáng Sinh này?". Thường thì ta chỉ lo sắm sửa, chuẩn bị cho mình những bộ quần áo đẹp, trang trí ngôi nhà hoặc con đường trước nhà bằng những ánh đèn sáng bóng lộng lẫy. Chúng ta quên đi ngay bên cạnh chúng ta còn có bao mảnh đời bất hạnh, thiếu áo mặc, thiếu tình thương. Chúng ta cũng vô tình như những con người trong câu chuyện "Cô bé bán diêm" của nhà văn Đan Mạch Hans Christian Andersen. Có thể ta cũng quá vô tâm thờ ơ trước những nỗi khốn cùng của những người sống bên cạnh chúng ta. Giáng Sinh là mừng mầu nhiệm Chúa xuống thế làm người để " cùng chúng ta", thế nhưng ta lại vô tình xa rời người khác. Thoáng nghĩ chúng ta cần phải tịnh tâm nhìn lại mình để đón Giáng sinh đúng với ý nghĩa của nó.
Thay lời cho các em, xin cảm ơn món quà của em bé Võ Minh Triết. Hành động bé nhỏ của em vào mỗi dịp Giáng Sinh đã để lại trong tôi một bài học quý giá.
Món quà của em đã được trao gởi cho những em bé nghèo khổ trước Lễ Giáng Sinh. Những nét cười thật tươi với niềm hạnh phúc của các em khi nhận được quà vẫn còn đọng lại nơi tâm hồn tôi. 
Cảm ơn em bé, em đã biết sắm món quà cho Chúa bằng những cố gắng và quyết tâm của mình. Ước gì mỗi Giáng Sinh đến, chúng ta cũng hãy sắm những món quà cho Chúa bằng cách ra khỏi sự vô tâm ích kỷ của lòng mình để mở rộng tâm hồn chia sẻ, trao ban. Ta đã nhận của Chúa quá nhiều, vậy hãy biết cho đi.


Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

THƯ GỬI CHÚA HÀI ĐỒNG


Giáng Sinh sắp về với làn không khí se lạnh, với cơn nắng khô hanh và những tán lá thi nhau lìa cành. Giáng Sinh năm nay mình tìm về Chúa trong những cảm xúc rất thật từ những lời thư đơn sơ chân thành của các em nhỏ. Gần 500 lá thư gửi Chúa Hài Đồng được các em nắn nót viết với tất cả tâm tình. Mình đọc lại và cảm thấy hạnh phúc lắm. Nước mắt cứ rơi nhòe cả những trang giấy học trò dưới nét bút thơ ngây. Mình chọn lại ít lá thư và chụp lại để ghi dấu kỷ niệm. Mình tin Hài Nhi Giêsu sẽ yêu thương đón nhận những tấm lòng rất chân thành của các em dâng lên Người.
Thầm cảm ơn các em đã đón nhận lời mời gọi của mình để viết lên những tâm tình đó.
Xin Hài Nhi bé bỏng ôm các em vào lòng và ấp ủ trong tình thương của Ngài.
Nguyện xin Tình Yêu Giáng Thế ngự đến và che phủ cuộc đời chúng con, giúp chúng con biết dấn thân hơn cho sứ vụ của mình, dẫu đời Tông Đồ có gặp đầy dẫy những khốn khó.
































Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Phố núi chiều Đông


Phố núi chiều Đông, xao xác gió. Nắng đổ hết tâm tư về cho núi, đón lấy cái chớm lạnh của buổi chiều hanh hao vỡ vụn. Trời chiều dần mờ sương hay mắt mình đang vương nhẹ những chớm lạnh thấm sâu vào tận cõi lòng?

Chiều Đông. Bỗng dưng nhớ mẹ quá đỗi. Nhớ dáng mẹ hao gầy một nắng hai sương. Nhớ những ngày xưa khốn khó với bao nỗi vất vả cõng trên lưng. Mấy mươi năm đời mẹ thăng trầm để ươm mầm giấc mơ con. Quên cả những sợi buồn, mẹ nắm lấy thời gian thắp sáng niềm tin cho những đứa con yêu.
Chiều nay, đã xa rồi những tháng ngày yêu dấu bên mẹ cha, chỉ còn mình và núi đứng giữa không gian bao la đón cơn gió nhẹ của buổi chiều Đông tràn vào tâm hồn từng làn sương mỏng giăng nhẹ mờ mờ như đang dệt nên một ảo ảnh về chốn cũ nào đó trong cõi lòng. Phố núi dường như cũng hiểu được lòng người. Phố chiều Đông buồn ngơ ngác dù đâu đó đã rộn ràng tiếng nhạc Giáng Sinh và những cây thông đèn chớp lấp lánh. Lòng người vẫn lẻ loi với cảnh bên ngoài, nó chưa tìm được chút đồng cảm. Nỗi cô đơn len lỏi trong lòng thật đáng sợ. Sợ hơn khi ám ảnh lòng mình trong buổi chiều Đông. Dần dần lòng tin vào con người bỗng dưng bị đánh cắp. Sự giả trá lên đài vinh quang chế ngự. Thật kinh tởm! Có lúc mình chỉ muốn trốn chạy khỏi cái thế giới này để trở về với cõi bình yên sâu thẳm. Mình không muốn thấy và cũng chẳng muốn tin điều đó là sự thật, bởi mình không muốn mất đi thế giới yên bình của tuổi thơ. Nhìn những nụ cười đơn sơ thiên thần ấy, ai cũng thấy mát lòng, ước gì được như vậy, nhưng dường như không ai dám trở về với tuổi thơ ấy. Hóa ra người lớn còn thua một đứa nhỏ.

Gió lại về. Lạnh. Ôm đôi vai khẽ run lên, ước mong rồi chẳng muốn ước mong. Thôi, cứ để mặc cho thời gian lo liệu. Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất. Mình ngước mắt lên, đám mây bồng bềnh trôi nhẹ trên đỉnh núi, nắng đã nguôi dần, hoàng hôn đang buông xuống. Một ngày sắp qua đi với nhiều thứ còn ngổn ngang. Thôi thì hãy để mặc cho nắng tắt và rồi ngày mai bình minh sẽ lên. Dù có những buổi chiều Đông buồn đến bơ vơ như thế, nhưng cũng vẫn còn đó nhiều yêu thương đón đợi.

Giáng Sinh đã về. Thôi hãy cứ yêu thương, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà. 

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Dừng lại

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về….”


Nhẹ nhàng mà sâu lắng, giọng ca chứa đầy khắc khoải của ca sĩ Khánh Ly  trong ca khúc Trịnh "Một cõi đi về" hòa vào tiếng gió lao xao của vườn cao su giữa đêm hè vắng lặng dắt ta về với lòng mình sau bao tháng ngày bề bộn lo toan.
Ba mươi năm- một quãng thời gian không dài lắm nhưng cũng không quá ngắn để ta chưa rút tỉa chút kinh nghiệm trong bước đi của đời mình. Khoảng thời gian ấy ta đã bước đi không ngưng nghỉ, vội vã, hối hả đến nỗi có lúc không nhận ra chính mình nữa. Vòng đời cứ mãi quay với việc nhường chỗ của “đôi vầng nhật nguyệt”. Ngày trôi theo ngày, tháng trôi theo tháng, năm trôi theo năm. Thời gian lặng lẽ tiễn đưa ta từ một cô gái nhí nhảnh đến một con người khá trầm tư, lặng lẽ hơn sau bao nhiêu trải nghiệm.
Ôm những nét trầm tư bên con gió chiều êm ả, ta muốn bỏ lại tất cả nơi những bụi cỏ dại ven đường để bước đi với đời không phiêu lãng. Ta bước đi thật chậm, thật chậm để trả lại sự hối hả cho những ngày tháng trước đây. Ta muốn dừng lại một lúc nào đó để nhìn ngắm và trải nghiệm. Hôm nay, ta hiểu hơn lời dạy của vị Thiền sư nọ, khi ông nói với học trò: “Con hãy bước đi thật chậm, thật chậm và cảm nghiệm từng bước chân con đi…”. Cuộc sống cứ hối hả đi qua với những được mất hơn thua mà chẳng để lại trong ta điều gì, nó lẹ làng vụt qua như cơn gió thoảng vô tình trong đêm dài nào đó.
Sau ba mươi năm, ta thấy đã đến lúc mình cần dừng lại đôi chút để lấy lại thăng bằng, để nghỉ ngơi đôi chút và điều chỉnh lại bước đi sắp tới.

Dừng lại để ta cảm nghiệm cái hạnh phúc của đời người, để ta lắng nghe tiếng đời, lặng nghe nhịp đập thổn thức của trái tim trong chiều thu năm nào. Ta muốn dừng lại và chiêm ngưỡng: một bông hoa dại, một cánh én lượn dập dìu, tiếng lá thu khẽ rơi, hay vài hạt mưa thoáng qua hay chút gió nóng hầm hập,… Đêm đến, ta muốn thỏa lòng ngắm nhìn trời đất. Ta muốn thức giấc giữa đêm để lặng nghe tiếng thở dịu dàng của đêm. Ta muốn gác bỏ tất cả mọi thứ để lặng yên và quan sát một vì tinh tú đổi ngôi, một mảnh trăng nhỏ mùa vu lan như lời nhắc nhẹ cho ta về tình mẹ cha… và lặng yên để cảm nghiệm cái hạnh phúc được làm người. Chân thành nhìn lại có mấy khi ta biết cảm ơn đời và cuộc sống, hay ta chỉ nghĩ mọi thứ mình được hưởng xung quanh là lẽ đương nhiên? Và cứ thế vội vã cuồng quay tất bật giữa bon chen và tị hiềm, giữa ích kỷ và nhỏ nhen, giữa cái được và mất. Quả là cứ “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, chẳng biết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Chiếc đồng hồ thời gian vô tình chở tâm tư ta đi về một vùng trời huyễn hoặc. Có những giấc mơ đêm ta tỉnh dậy với niềm trống trải vô cùng trong lòng. Bởi thế, ta muốn rũ bỏ lại những ngày tháng cũ chất chứa đầy sầu muộn. Ta muốn bỏ lại đời. Ta sẽ đi tới vùng trời mới rộng hơn, bao dung hơn với những yêu thương đong đầy. Ta sẽ vẫn yêu, vẫn mơ và không bao giờ thôi hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Trái tim sẽ thôi không bao giờ nhớ tới khoảng lặng của ngày hôm qua nữa. Tâm hồn ta thôi xin ngủ yên những dậy sóng vồn vã. Ta sẽ đi với đời dẫu còn bao đắng cay, dẫu có những đêm trắng khiến ta lạnh lẽo cô liêu ôm những giá băng trọn vẹn trong cõi lòng. Dẫu cho năm tháng sau sóng gió vẫn ập đến, nhưng ta muốn đón nhận đời trong sự tịnh yên.
Gió lại về.
Vẫn còn đó đêm trắng với những tiếng thở dài não nề. Nhưng ta sẽ là ta của ngày hôm nay mới hơn. Đêm có dài, ta vẫn sẽ lại ngủ ngoan. Rồi sẽ có những tiếng cười giòn tan như xé toạc phố âm u. Đời có ngắn ngủi với ai, nhưng với ta, ta sẽ xem nó vẫn dài để còn nhiều lắm những cố gắng cho ngày mai. Để mỗi ngày mới đến ta sẽ lại rộn ràng, sẽ lại ấm áp bên tiếng vọng của lòng người tinh khôi và tràn ngập niềm tin.
Đêm dài, ta lặng lẽ dừng lại một giây… và thầm mong biển khơi xa xa lại êm đềm vỗ sóng.

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông


Sáng nay, Đông về mang theo những cơn gió có chút se lạnh. Mới hôm qua nắng còn gay gắt mà trưa nay đã dịu dàng đến lạ. Mùa đông, chạnh lòng cho những nỗi nhớ không tên ùa về cả một vùng trời kỷ niệm ăm ắp. Đông ở đất phương Nam mang theo chút nắng hanh hao, vụn vỡ, không rét buốt như Bắc Bộ quê mình xưa.

Mỗi tháng cuối năm về với những cơn gió, mình lại trào cảm xúc với ca khúc "Nỗi nhớ mùa đông" đến nao lòng. Những lời hát da diết trầm mặc như con thuyền chở đầy nỗi nhớ trên dòng sông xưa:

" Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi. Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười, bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi. Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng. Làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng. Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về"

Nơi đây, mình nhớ mùa đông phương Bắc đến da diết, nhớ tuổi thơ êm trôi, nhớ dòng sông thơ mộng, nhớ con phố hoa sữa thơm lừng một góc trời ăm ắp đầy trong ký ức tuổi thơ mỗi đêm về với giấc mộng lành. Bỗng thèm sự bình yên đến lạ, không phải đối diện với những tranh chấp, không vội vã, không bon chen. Đêm nay, mình ngồi đây đón những cơn gió thổi. Mình sợ lạnh, nhưng lại chờ những cơn gió để thấm vào con tim, mong xóa tan nỗi đau đang vò xé nơi góc nhỏ ấy. Mình nhớ về mùa đông xưa để quên đi một thực tại đau đớn. Đôi khi thực tế quá phũ phàng nên người ta phải lao mình kiếm tìm những kỷ niệm còn sót lại đâu đó. Ở nơi ấy, con người đã không cư xử xảo trá với nhau. Nơi ấy duy chỉ có sự yên bình, nhẹ nhàng. Mình bỗng nhớ ba, nhớ má.... nhớ gia đình thân yêu... Thèm được về nhà để nằm chung trên một chiếc giường với má, nghe má thủ thỉ kể chuyện ngày xưa rồi vỗ về giấc ngủ ngoan. Chỉ có gia đình.... Đúng vậy! Mỗi khi lòng có tâm sự thì lại nhớ về chốn thân yêu ấy. Mình không muốn trốn tránh hiện tại, nhưng chỉ mượn kỷ niệm để mong đón nhận được cái thực tại không mong muốn, để có thể dễ dàng tha thứ cho mình và cho người. Có lúc mình đã vừa khóc vừa cười như một người điên, mà điên để có thể quên đi thì cũng vơi khổ phần nào.

Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự vá víu của chút hạnh phúc cũ. Để rồi giữa cuộc sống xô bồ, tất bật,  vẫn mong được nuôi dưỡng từ những quá khứ bình yên ấy. Từ góc sâu thẳm của tâm hồn, nó như một bản nhạc êm ái, du dương nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc, vỗ về giấc ngủ yên không mộng mị, một giấc ngủ yên không bị ám ảnh như những đêm qua. Mùa đông ơi, hãy tặng ta những nỗi nhớ không thể gọi tên, để trong ký ức ấy chỉ có yêu thương. Ta mong kỷ niệm quay về với những cơn gió Đông Bắc rét buốt để giúp xóa nhòa nỗi đau, để mong những nỗi cô đơn trong cái khô hanh nắng nhạt được phai dần. Xin một chút thôi, cho tâm hồn kẻ yêu mùa đông được yên lòng.
Và rồi mọi đau thương sẽ qua đi, niềm vui cũng chẳng còn, chỉ còn đọng lại tâm hồn một niềm hạnh phúc viên mãn khi đã dám đánh đổi mọi sự để cứu lấy chân lý. Và  hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại. "Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về".

Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Mình khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông, để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi khi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Nhưng dù cho bao mùa Đông qua nữa, bình yên vẫn hiện hữu cận kề, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.
Đông ơi! Gợi nhớ để quên đi.