Trang

Music

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông


Sáng nay, Đông về mang theo những cơn gió có chút se lạnh. Mới hôm qua nắng còn gay gắt mà trưa nay đã dịu dàng đến lạ. Mùa đông, chạnh lòng cho những nỗi nhớ không tên ùa về cả một vùng trời kỷ niệm ăm ắp. Đông ở đất phương Nam mang theo chút nắng hanh hao, vụn vỡ, không rét buốt như Bắc Bộ quê mình xưa.

Mỗi tháng cuối năm về với những cơn gió, mình lại trào cảm xúc với ca khúc "Nỗi nhớ mùa đông" đến nao lòng. Những lời hát da diết trầm mặc như con thuyền chở đầy nỗi nhớ trên dòng sông xưa:

" Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi. Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười, bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi. Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng. Làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng. Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về"

Nơi đây, mình nhớ mùa đông phương Bắc đến da diết, nhớ tuổi thơ êm trôi, nhớ dòng sông thơ mộng, nhớ con phố hoa sữa thơm lừng một góc trời ăm ắp đầy trong ký ức tuổi thơ mỗi đêm về với giấc mộng lành. Bỗng thèm sự bình yên đến lạ, không phải đối diện với những tranh chấp, không vội vã, không bon chen. Đêm nay, mình ngồi đây đón những cơn gió thổi. Mình sợ lạnh, nhưng lại chờ những cơn gió để thấm vào con tim, mong xóa tan nỗi đau đang vò xé nơi góc nhỏ ấy. Mình nhớ về mùa đông xưa để quên đi một thực tại đau đớn. Đôi khi thực tế quá phũ phàng nên người ta phải lao mình kiếm tìm những kỷ niệm còn sót lại đâu đó. Ở nơi ấy, con người đã không cư xử xảo trá với nhau. Nơi ấy duy chỉ có sự yên bình, nhẹ nhàng. Mình bỗng nhớ ba, nhớ má.... nhớ gia đình thân yêu... Thèm được về nhà để nằm chung trên một chiếc giường với má, nghe má thủ thỉ kể chuyện ngày xưa rồi vỗ về giấc ngủ ngoan. Chỉ có gia đình.... Đúng vậy! Mỗi khi lòng có tâm sự thì lại nhớ về chốn thân yêu ấy. Mình không muốn trốn tránh hiện tại, nhưng chỉ mượn kỷ niệm để mong đón nhận được cái thực tại không mong muốn, để có thể dễ dàng tha thứ cho mình và cho người. Có lúc mình đã vừa khóc vừa cười như một người điên, mà điên để có thể quên đi thì cũng vơi khổ phần nào.

Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự vá víu của chút hạnh phúc cũ. Để rồi giữa cuộc sống xô bồ, tất bật,  vẫn mong được nuôi dưỡng từ những quá khứ bình yên ấy. Từ góc sâu thẳm của tâm hồn, nó như một bản nhạc êm ái, du dương nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc, vỗ về giấc ngủ yên không mộng mị, một giấc ngủ yên không bị ám ảnh như những đêm qua. Mùa đông ơi, hãy tặng ta những nỗi nhớ không thể gọi tên, để trong ký ức ấy chỉ có yêu thương. Ta mong kỷ niệm quay về với những cơn gió Đông Bắc rét buốt để giúp xóa nhòa nỗi đau, để mong những nỗi cô đơn trong cái khô hanh nắng nhạt được phai dần. Xin một chút thôi, cho tâm hồn kẻ yêu mùa đông được yên lòng.
Và rồi mọi đau thương sẽ qua đi, niềm vui cũng chẳng còn, chỉ còn đọng lại tâm hồn một niềm hạnh phúc viên mãn khi đã dám đánh đổi mọi sự để cứu lấy chân lý. Và  hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại. "Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về".

Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Mình khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông, để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi khi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Nhưng dù cho bao mùa Đông qua nữa, bình yên vẫn hiện hữu cận kề, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.
Đông ơi! Gợi nhớ để quên đi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét