Trang

Music

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Dừng lại

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về….”


Nhẹ nhàng mà sâu lắng, giọng ca chứa đầy khắc khoải của ca sĩ Khánh Ly  trong ca khúc Trịnh "Một cõi đi về" hòa vào tiếng gió lao xao của vườn cao su giữa đêm hè vắng lặng dắt ta về với lòng mình sau bao tháng ngày bề bộn lo toan.
Ba mươi năm- một quãng thời gian không dài lắm nhưng cũng không quá ngắn để ta chưa rút tỉa chút kinh nghiệm trong bước đi của đời mình. Khoảng thời gian ấy ta đã bước đi không ngưng nghỉ, vội vã, hối hả đến nỗi có lúc không nhận ra chính mình nữa. Vòng đời cứ mãi quay với việc nhường chỗ của “đôi vầng nhật nguyệt”. Ngày trôi theo ngày, tháng trôi theo tháng, năm trôi theo năm. Thời gian lặng lẽ tiễn đưa ta từ một cô gái nhí nhảnh đến một con người khá trầm tư, lặng lẽ hơn sau bao nhiêu trải nghiệm.
Ôm những nét trầm tư bên con gió chiều êm ả, ta muốn bỏ lại tất cả nơi những bụi cỏ dại ven đường để bước đi với đời không phiêu lãng. Ta bước đi thật chậm, thật chậm để trả lại sự hối hả cho những ngày tháng trước đây. Ta muốn dừng lại một lúc nào đó để nhìn ngắm và trải nghiệm. Hôm nay, ta hiểu hơn lời dạy của vị Thiền sư nọ, khi ông nói với học trò: “Con hãy bước đi thật chậm, thật chậm và cảm nghiệm từng bước chân con đi…”. Cuộc sống cứ hối hả đi qua với những được mất hơn thua mà chẳng để lại trong ta điều gì, nó lẹ làng vụt qua như cơn gió thoảng vô tình trong đêm dài nào đó.
Sau ba mươi năm, ta thấy đã đến lúc mình cần dừng lại đôi chút để lấy lại thăng bằng, để nghỉ ngơi đôi chút và điều chỉnh lại bước đi sắp tới.

Dừng lại để ta cảm nghiệm cái hạnh phúc của đời người, để ta lắng nghe tiếng đời, lặng nghe nhịp đập thổn thức của trái tim trong chiều thu năm nào. Ta muốn dừng lại và chiêm ngưỡng: một bông hoa dại, một cánh én lượn dập dìu, tiếng lá thu khẽ rơi, hay vài hạt mưa thoáng qua hay chút gió nóng hầm hập,… Đêm đến, ta muốn thỏa lòng ngắm nhìn trời đất. Ta muốn thức giấc giữa đêm để lặng nghe tiếng thở dịu dàng của đêm. Ta muốn gác bỏ tất cả mọi thứ để lặng yên và quan sát một vì tinh tú đổi ngôi, một mảnh trăng nhỏ mùa vu lan như lời nhắc nhẹ cho ta về tình mẹ cha… và lặng yên để cảm nghiệm cái hạnh phúc được làm người. Chân thành nhìn lại có mấy khi ta biết cảm ơn đời và cuộc sống, hay ta chỉ nghĩ mọi thứ mình được hưởng xung quanh là lẽ đương nhiên? Và cứ thế vội vã cuồng quay tất bật giữa bon chen và tị hiềm, giữa ích kỷ và nhỏ nhen, giữa cái được và mất. Quả là cứ “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, chẳng biết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Chiếc đồng hồ thời gian vô tình chở tâm tư ta đi về một vùng trời huyễn hoặc. Có những giấc mơ đêm ta tỉnh dậy với niềm trống trải vô cùng trong lòng. Bởi thế, ta muốn rũ bỏ lại những ngày tháng cũ chất chứa đầy sầu muộn. Ta muốn bỏ lại đời. Ta sẽ đi tới vùng trời mới rộng hơn, bao dung hơn với những yêu thương đong đầy. Ta sẽ vẫn yêu, vẫn mơ và không bao giờ thôi hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Trái tim sẽ thôi không bao giờ nhớ tới khoảng lặng của ngày hôm qua nữa. Tâm hồn ta thôi xin ngủ yên những dậy sóng vồn vã. Ta sẽ đi với đời dẫu còn bao đắng cay, dẫu có những đêm trắng khiến ta lạnh lẽo cô liêu ôm những giá băng trọn vẹn trong cõi lòng. Dẫu cho năm tháng sau sóng gió vẫn ập đến, nhưng ta muốn đón nhận đời trong sự tịnh yên.
Gió lại về.
Vẫn còn đó đêm trắng với những tiếng thở dài não nề. Nhưng ta sẽ là ta của ngày hôm nay mới hơn. Đêm có dài, ta vẫn sẽ lại ngủ ngoan. Rồi sẽ có những tiếng cười giòn tan như xé toạc phố âm u. Đời có ngắn ngủi với ai, nhưng với ta, ta sẽ xem nó vẫn dài để còn nhiều lắm những cố gắng cho ngày mai. Để mỗi ngày mới đến ta sẽ lại rộn ràng, sẽ lại ấm áp bên tiếng vọng của lòng người tinh khôi và tràn ngập niềm tin.
Đêm dài, ta lặng lẽ dừng lại một giây… và thầm mong biển khơi xa xa lại êm đềm vỗ sóng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét