Trang

Music

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Phố núi chiều Đông


Phố núi chiều Đông, xao xác gió. Nắng đổ hết tâm tư về cho núi, đón lấy cái chớm lạnh của buổi chiều hanh hao vỡ vụn. Trời chiều dần mờ sương hay mắt mình đang vương nhẹ những chớm lạnh thấm sâu vào tận cõi lòng?

Chiều Đông. Bỗng dưng nhớ mẹ quá đỗi. Nhớ dáng mẹ hao gầy một nắng hai sương. Nhớ những ngày xưa khốn khó với bao nỗi vất vả cõng trên lưng. Mấy mươi năm đời mẹ thăng trầm để ươm mầm giấc mơ con. Quên cả những sợi buồn, mẹ nắm lấy thời gian thắp sáng niềm tin cho những đứa con yêu.
Chiều nay, đã xa rồi những tháng ngày yêu dấu bên mẹ cha, chỉ còn mình và núi đứng giữa không gian bao la đón cơn gió nhẹ của buổi chiều Đông tràn vào tâm hồn từng làn sương mỏng giăng nhẹ mờ mờ như đang dệt nên một ảo ảnh về chốn cũ nào đó trong cõi lòng. Phố núi dường như cũng hiểu được lòng người. Phố chiều Đông buồn ngơ ngác dù đâu đó đã rộn ràng tiếng nhạc Giáng Sinh và những cây thông đèn chớp lấp lánh. Lòng người vẫn lẻ loi với cảnh bên ngoài, nó chưa tìm được chút đồng cảm. Nỗi cô đơn len lỏi trong lòng thật đáng sợ. Sợ hơn khi ám ảnh lòng mình trong buổi chiều Đông. Dần dần lòng tin vào con người bỗng dưng bị đánh cắp. Sự giả trá lên đài vinh quang chế ngự. Thật kinh tởm! Có lúc mình chỉ muốn trốn chạy khỏi cái thế giới này để trở về với cõi bình yên sâu thẳm. Mình không muốn thấy và cũng chẳng muốn tin điều đó là sự thật, bởi mình không muốn mất đi thế giới yên bình của tuổi thơ. Nhìn những nụ cười đơn sơ thiên thần ấy, ai cũng thấy mát lòng, ước gì được như vậy, nhưng dường như không ai dám trở về với tuổi thơ ấy. Hóa ra người lớn còn thua một đứa nhỏ.

Gió lại về. Lạnh. Ôm đôi vai khẽ run lên, ước mong rồi chẳng muốn ước mong. Thôi, cứ để mặc cho thời gian lo liệu. Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất. Mình ngước mắt lên, đám mây bồng bềnh trôi nhẹ trên đỉnh núi, nắng đã nguôi dần, hoàng hôn đang buông xuống. Một ngày sắp qua đi với nhiều thứ còn ngổn ngang. Thôi thì hãy để mặc cho nắng tắt và rồi ngày mai bình minh sẽ lên. Dù có những buổi chiều Đông buồn đến bơ vơ như thế, nhưng cũng vẫn còn đó nhiều yêu thương đón đợi.

Giáng Sinh đã về. Thôi hãy cứ yêu thương, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét