Trang

Music

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Gió bình yên


Sớm phố núi yên lành .
Vài cơn gió thoảng nhẹ lất phất làm những chiếc lá cuối thu phải vội lìa cành, nhường chỗ cho lộc biếc sắp đâm chồi.
Đưa tay vén chiếc màn cửa, tiếng chim hót líu lo trên cành liễu bên dòng suối nhỏ, hít hà luồng không khí trong lành để đón ngày mới, miệng khẽ hát, đầu lắc lư theo tiếng nhạc: "Một ngày mới, một ngày đang tới,......", ta khẽ mỉm cười, an nhiên.
Không phải tự nhiên ta yêu gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu, không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Người ta thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Người ta thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió chẳng là gì nhưng lại đem đến sự bình yên cho lòng người, gột rửa những hoen ố bụi trần, quét sạch những vướng bận của kiếp người một thuở.
Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu quý. Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng ta nặng trĩu những suy nghĩ không đâu và ta tìm đến gió.
Ta đến một nơi lộng gió, chỉ có gió và ta, chỉ có ta và gió rồi thấy mình như đang bay theo gió. Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió, ta nghe âm thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió. Ta phiêu cùng gió và ta cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho ta.
Ta vẫn cứ là ta! Không vội vàng và hối hả! Vẫn khẽ khàng chầm chậm đi tìm một khoảng trời bình yên ở bất cứ nơi đâu mà trái tim mình có thể chạm tới. Bình yên với hạnh phúc giản dị trên những bước đi an nhiên giữa đời. Bình yên với mạch cảm xúc ngọt ngào chớm nở vội hiến dâng cho mùa gió trinh nguyên. Và bình yên với cơn gió mát lành ấm cúng dừng chân giữa mênh mông đại dương cuộc đời để một lần nữa con tim ta được khép chặt bình yên về trong gió!  
Vì thế ta mong mình là gió, một chút gió bình yên thổi đến mọi nơi mà ta có dịp rảo bước qua.
Hãy luôn là Gió... Gió an nhiên - Gió bình yên.
Gió mang ta về tiềm thức yêu thương
Vỗ về ta trong giấc nồng ấm áp.


Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Gởi theo gió đông


Ta đi qua cơn gió của buổi chiều cuối năm, lay động những ký ức đã ngủ quên tự bao giờ. Ta không đứng lại. Ta bước thật nhanh về phía trước để đón những khám phá mới trong hành trình cuộc đời. Ta vốn thích như thế.
Trong đêm tĩnh lặng, nỗi nhớ trở mình, ngột ngạt trong sự hoang hoải. Thấy chạnh lòng trước những cơn gió mùa thổi mãi, thấy đơn điệu xào xạo của những đám lá vàng đang xơ xác. Chiều đông, cơn gió mùa vô tình mê mải chở lạnh đi qua hiên nhà, hờ hững thổi... Lại bắt đầu những ngày đông xa ngái, thấy thân thương những bếp lửa cuối chiều, những ngọn khói lam chiều xa xăm. Cây cầu cũ vẫn nằm gối đầu qua những mốc thời gian, cùng những chuyến xe chở mùa ngang qua phố. Đông về, bỗng chốc thấy cuộc sống êm đềm và chậm lại.
Khoảng trời chiều cuối năm vẫn mênh mang. Gió hát, bài tình ca ru cho tháng năm ngày xưa của một "chiều không chút nắng, mây bay lặng lẽ về trời", của "dòng sông xưa buồn nhớ cánh chim trời" nơi một Hà Thành thuở ấy. Thời ấy, ta đã đi qua mất rồi, nhanh quá, một thuở thiếu thời, một thuở ngây ngô còn buộc hai bím tóc nhảy lò cò trong sân dưới bóng cây lê-ki-ma cạnh giếng nước mát rượi, của những buổi trời chiều Đông co ro ngồi bên đống lửa cùng mẹ ngóng tin bố từ biển xa.... Khoảng trời đó, ta còn nhớ như in, không hiểu sao mọi quá khứ đều vội vã qua nhanh, nhưng những ký ức về mùa đông lại không thể phai nhạt?
Con đường quốc lộ rộng thênh thang với những dãy cao su thẳng tắp nơi phố núi. Phố vắng lặng như chỉ mình ta độc hành. Chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua với những suy nghĩ mông lung không đầu không đuôi và  với bộn bề toan tính nơi đất khách quê người. Thèm một cơn gió lạnh phương Bắc để xoa dịu cõi lòng giữa cuộc sống xô bồ tất bật.
Phố núi, yên lành trong sương sớm. Vài chiếc lá vàng khẽ lìa cành. Ta nghe đồng xưa tiếng mẹ cong lưng với nụ cười giòn tan vẫy chào lũ nhỏ cắp sách tới trường. Nụ cười hồn hậu, mẹ để gió mang theo đến tận nơi những đứa con đang ở nơi góc bể chân trời xa lạ.
Chiều nay, gió không về. Ta ngóng nhìn về Hà Nội năm xưa, của những cơn mưa phùn bất chợt, với những cơn gió lạnh buốt giá quyện lẫn mùi hoa sữa, mùi hạt dẻ, mùi bắp nướng quanh Hồ Tây. Đợi chờ một cơn gió lạnh thổi qua miền nhớ ngày xưa, có đôi bàn tay mẹ thắp sáng ước mơ trong đống lửa tí tách chiều Đông năm nào.
Chiều nay, gió không về, sao có chút lạnh thoáng qua? Sao bồi hồi nhớ một Hà Nội xưa đến thắt lòng....




Mùa đông muộn


Phố núi đang bước vào những ngày lạnh nhất trong năm. Cánh rừng cao su cũng vội thay những chiếc áo vàng để sắp sửa đón những tấm áo mới khi xuân đến. Đông khẽ thu mình vào những cơn gió heo may, se se lạnh với áo ấm, mũ len. Phố núi lạnh hơn nhưng có lẽ cũng không bằng cái lạnh trong tâm hồn cô gái nhỏ.
Phố ngoan hiền, lặng lẽ hòa với cảm xúc của cô.

Những ngày đầu năm đến nhẹ nhàng, không tất bật, vội vã như những ngày Giáng sinh trước đó. Cô trở về với mái nhà thân yêu nơi đã nuôi lớn cô những tháng năm thơ dại. Cố gác bỏ tất cả để hưởng trọn vẹn những ngày nghỉ bên gia đình bởi cô đang cảm thấy sợ, sợ mùa Đông sẽ trôi qua một cách vô tình, sợ cô không thể bù đắp đủ tình cảm cho nó vì cô yêu mùa Đông lắm. Cô cũng không hiểu sao nữa. Cũng may, ít ra thì Đông vẫn còn chút cảm xúc chứ chưa vội ngủ quên.
Ba mẹ ra ngõ đón cô với niềm hạnh phúc rạng rỡ trên nét mặt đã già đi vì tuổi tác, thương đứa con gái xa nhà từ nhỏ. Tình thương ấy dâng tràn khiến cô quên hết mọi muộn phiền chất chồng bấy lâu. Trước mặt cô là ngôi nhà thân thương với giậu huỳnh đệ vàng ươm trong nắng, với tiếng chuông gió khẽ khua nhẹ của buổi sớm bình yên. Căn nhà vắng vẻ bỗng rộn rã lên khi có sự hiện diện của cô. Nó cũng đang mừng rỡ  đón những bước chân của người con gái xa quê trở về. Hiện tại làm cô quên hết mọi quá khứ mà mới lúc nãy trên đoạn đường về còn nặng trĩu đôi vai nhỏ. Bây giờ xung quanh cô chỉ còn là yêu thương. Cô muốn ngủ vùi trong đó như những ngày xưa được ngâm mình dưới làn nước trong veo của con sông quê và thỏa thích ngắm trăng. Cô có cảm giác như đang được trút bỏ tất cả những ưu tư nặng nề.
Đã lâu, lâu lắm rồi cô mới được trở về căn nhà ghi dấu bao kỷ niệm và nghỉ lại đêm như thế này. Bầu trời đêm nay chi chít sao và có cả ánh trăng mờ đục dưới làn sương lạnh giăng kín. Trời lạnh, choàng chiếc khăn gió ấm, cô đi dạo dưới khoảng sân rộng và ngắm những vì tinh tú trên cao. Cô vốn có thói quen ấy từ dạo tâm tư chứa nhiều cảm xúc. Lúc này cô chẳng muốn suy nghĩ hoặc bận tâm điều gì. Cô chỉ muốn hòa mình vào thiên nhiên diệu kỳ này. Mỗi khi buồn, cô thường tìm mọi cách để được lặng lẽ, nhìn đời nhìn người, để có thể yêu người hơn, để thấy ánh niềm tin vẫn còn le lói trên cái khô khốc của mùa Đông lạnh giá.
Đêm nay, cô trải nhẹ từng bước trên lối nhỏ và ngắm sao. Ai đó từng nói, ngắm sao chỉ là đang ngắm nhìn quá khứ bị lãng quên, nhưng có thể lấp đầy mọi thứ khi nhận ra niềm tin từ tình yêu thương thật sự. Cuộc đời có lắm sự phũ phàng đó, nhưng bên cạnh, vẫn le lói những ánh sao của niềm tin và hy vọng cùng sự trong sáng của lòng người tinh khôi. Giữa những bộn bề của đăng cay thì dù một chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng khiến tâm hồn cô dịu lại. Cô tập buông lỏng, tha thứ cho cuộc đời. Ừ, chỉ là những điều nho nhỏ thôi nhưng đem lại sức mạnh diệu kỳ. Chỉ là những hạt giống vô tư nhưng cũng có thể gieo niềm tin giữa những u ám của tiết đông lạnh giá. Quanh cô vẫn còn khoảng trời của bình yên và  yêu thương như những vì sao vẫn tỏa sáng trên bầu trời dù màn sương lạnh đang giăng kín. Cuộc đời cô cũng thế. Cô luôn nhủ lòng mình phải hy vọng để thấy đời đáng sống hơn, tươi đẹp hơn. Cô vốn sợ sự tẻ nhạt, không thích những lối mòn và ghét sự phản bội. Cô ham thích những khám phá mới dù chỉ là những điều nho nhỏ. Cô trân trọng điều nhỏ bé chân thành trong cuộc sống. Cũng may, cuộc sống đã không bạc đãi quá với cô, để cô vẫn thấy mình hạnh phúc như những tháng ngày xanh còn trong lắm một tiếng cười ai tư, an nhiên thuở nào.
Một ngày rộn ràng bên đàn cháu nhỏ khiến mọi nỗi buồn trong cô được nhẹ tênh. Cô lại ríu ra ríu rít với những tiếng cười đùa trong vắt như thuở ấu thơ. Bọn trẻ lâu ngày thấy cô về cứ tíu ta tít tít cạnh bên, rồi cùng nhau dựng trại, nấu ăn và vui chơi. Tối đến cả nhà cùng quây quần bên đống lửa vui đùa, bọn trẻ nghe cô kể chuyện cổ tích đến khuya. Những nụ cười còn đọng trên khóe môi. Niềm hạnh phúc ngập tràn còn vương trên ánh mắt. Cám ơn những ngày nghỉ thật ý nghĩa bên gia đình đã giúp cô níu kéo mùa Đông dẫu hơi muộn, cho cô có thêm sinh lực để bước vào năm mới.
Ngày mai, cô sẽ trở lại phố núi với cuộc sống thường nhật mang hy vọng những bước đi mới tràn ngập niềm tin. Ngước mắt lên trời, cô thầm cầu xin cuộc sống sắp tới là khoảng trời bình yên và yêu thương. Đêm yên vắng, xào xạc với tiếng lá chạm vào nhau của vườn cao su sau nhà. Sương rơi mỗi lúc một nhiều hơn, cô khẽ với tay kéo tấm chăn đắp tận cổ, khẽ mỉm cười và nhắm mắt mơ về một nơi xa lắm, ở nơi ấy sẽ chẳng còn những muộn phiền và cô sẽ lại bước đi đều đặn với nhịp thở của cuộc sống bình yên đón đợi.

Viết cho mùa sắp qua....