Sớm phố núi yên lành .
Vài cơn gió thoảng nhẹ lất phất làm những chiếc lá cuối thu phải vội lìa
cành, nhường chỗ cho lộc biếc sắp đâm chồi.
Đưa tay vén chiếc màn cửa, tiếng chim hót líu lo trên cành liễu bên dòng
suối nhỏ, hít hà luồng không khí trong
lành để đón ngày mới, miệng khẽ hát, đầu lắc lư theo tiếng nhạc: "Một ngày
mới, một ngày đang tới,......", ta khẽ mỉm cười, an nhiên.
Không phải tự nhiên ta yêu gió. Những luồng không khí chuyển động khắp
không trung, không màu, không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô
hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Người ta thấy gió khi tóc ai bay
theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống
nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên
lá. Người ta thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió chẳng là
gì nhưng lại đem đến sự bình yên cho lòng người, gột rửa những hoen ố bụi trần,
quét sạch những vướng bận của kiếp người một thuở.
Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào
trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu quý. Nhưng chẳng vì thế mà
gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ
nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng ta nặng trĩu những suy
nghĩ không đâu và ta tìm đến gió.
Ta đến một nơi lộng gió, chỉ có gió và ta, chỉ có ta và gió rồi thấy
mình như đang bay theo gió. Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió, ta nghe âm
thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió. Ta phiêu cùng
gió và ta cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho ta.
Ta vẫn cứ là ta! Không vội vàng
và hối hả! Vẫn khẽ khàng chầm chậm đi tìm một khoảng trời bình yên ở bất cứ nơi
đâu mà trái tim mình có thể chạm tới. Bình yên với hạnh phúc giản dị trên những
bước đi an nhiên giữa đời. Bình yên với mạch cảm xúc ngọt ngào chớm nở vội hiến
dâng cho mùa gió trinh nguyên. Và
bình yên với cơn gió mát lành ấm cúng dừng chân giữa mênh mông đại dương cuộc
đời để một lần nữa con tim ta được khép chặt bình yên về trong gió!
Vì thế ta mong mình là gió, một chút
gió bình yên thổi đến mọi nơi mà ta có dịp rảo bước qua.
Hãy luôn là Gió... Gió an nhiên -
Gió bình yên.
Gió mang ta về tiềm thức yêu
thương
Vỗ về ta trong giấc nồng ấm áp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét