Phố núi đang
bước vào những ngày lạnh nhất trong năm. Cánh rừng cao su cũng vội thay những
chiếc áo vàng để sắp sửa đón những tấm áo mới khi xuân đến. Đông khẽ thu mình vào
những cơn gió heo may, se se lạnh với áo ấm, mũ len. Phố núi lạnh hơn nhưng có
lẽ cũng không bằng cái lạnh trong tâm hồn cô gái nhỏ.
Phố ngoan hiền,
lặng lẽ hòa với cảm xúc của cô.
Những ngày đầu
năm đến nhẹ nhàng, không tất bật, vội vã như những ngày Giáng sinh trước đó. Cô
trở về với mái nhà thân yêu nơi đã nuôi lớn cô những tháng năm thơ dại. Cố gác
bỏ tất cả để hưởng trọn vẹn những ngày nghỉ bên gia đình bởi cô đang cảm thấy
sợ, sợ mùa Đông sẽ trôi qua một cách vô tình, sợ cô không thể bù đắp đủ tình
cảm cho nó vì cô yêu mùa Đông lắm. Cô cũng không hiểu sao nữa. Cũng may, ít ra
thì Đông vẫn còn chút cảm xúc chứ chưa vội ngủ quên.
Ba mẹ ra ngõ
đón cô với niềm hạnh phúc rạng rỡ trên nét mặt đã già đi vì tuổi tác, thương
đứa con gái xa nhà từ nhỏ. Tình thương ấy dâng tràn khiến cô quên hết mọi muộn
phiền chất chồng bấy lâu. Trước mặt cô là ngôi nhà thân thương với giậu huỳnh
đệ vàng ươm trong nắng, với tiếng chuông gió khẽ khua nhẹ của buổi sớm bình
yên. Căn nhà vắng vẻ bỗng rộn rã lên khi có sự hiện diện của cô. Nó cũng đang
mừng rỡ đón những bước chân của người
con gái xa quê trở về. Hiện tại làm cô quên hết mọi quá khứ mà mới lúc nãy trên
đoạn đường về còn nặng trĩu đôi vai nhỏ. Bây giờ xung quanh cô chỉ còn là yêu thương.
Cô muốn ngủ vùi trong đó như những ngày xưa được ngâm mình dưới làn nước trong
veo của con sông quê và thỏa thích ngắm trăng. Cô có cảm giác như đang được
trút bỏ tất cả những ưu tư nặng nề.
Đã lâu, lâu
lắm rồi cô mới được trở về căn nhà ghi dấu bao kỷ niệm và nghỉ lại đêm như thế
này. Bầu trời đêm nay chi chít sao và có cả ánh trăng mờ đục dưới làn sương
lạnh giăng kín. Trời lạnh, choàng chiếc khăn gió ấm, cô đi dạo dưới khoảng sân
rộng và ngắm những vì tinh tú trên cao. Cô vốn có thói quen ấy từ dạo tâm tư
chứa nhiều cảm xúc. Lúc này cô chẳng muốn suy nghĩ hoặc bận tâm điều gì. Cô chỉ
muốn hòa mình vào thiên nhiên diệu kỳ này. Mỗi khi buồn, cô thường tìm mọi cách
để được lặng lẽ, nhìn đời nhìn người, để có thể yêu người hơn, để thấy ánh niềm
tin vẫn còn le lói trên cái khô khốc của mùa Đông lạnh giá.
Đêm nay, cô
trải nhẹ từng bước trên lối nhỏ và ngắm sao. Ai đó từng nói, ngắm sao chỉ là
đang ngắm nhìn quá khứ bị lãng quên, nhưng có thể lấp đầy mọi thứ khi nhận ra
niềm tin từ tình yêu thương thật sự. Cuộc đời có lắm sự phũ phàng đó, nhưng bên
cạnh, vẫn le lói những ánh sao của niềm tin và hy vọng cùng sự trong sáng của
lòng người tinh khôi. Giữa những bộn bề của đăng cay thì dù một chút ánh sáng
nhỏ nhoi cũng khiến tâm hồn cô dịu lại. Cô tập buông lỏng, tha thứ cho cuộc
đời. Ừ, chỉ là những điều nho nhỏ thôi nhưng đem lại sức mạnh diệu kỳ. Chỉ là
những hạt giống vô tư nhưng cũng có thể gieo niềm tin giữa những u ám của tiết đông lạnh giá.
Quanh cô vẫn còn khoảng trời của bình yên và
yêu thương như những vì sao vẫn tỏa sáng trên bầu trời dù màn sương lạnh
đang giăng kín. Cuộc đời cô cũng thế. Cô luôn nhủ lòng mình phải hy vọng để thấy đời đáng
sống hơn, tươi đẹp hơn. Cô vốn sợ sự tẻ nhạt, không thích những lối mòn và ghét
sự phản bội. Cô ham thích những khám phá mới dù chỉ là những điều nho nhỏ. Cô
trân trọng điều nhỏ bé chân thành trong cuộc sống. Cũng may, cuộc sống đã không
bạc đãi quá với cô, để cô vẫn thấy mình hạnh phúc như những tháng ngày xanh còn
trong lắm một tiếng cười ai tư, an nhiên thuở nào.
Một ngày rộn
ràng bên đàn cháu nhỏ khiến mọi nỗi buồn trong cô được nhẹ tênh. Cô lại ríu ra
ríu rít với những tiếng cười đùa trong vắt như thuở ấu thơ. Bọn trẻ lâu ngày thấy
cô về cứ tíu ta tít tít cạnh bên, rồi cùng nhau dựng trại, nấu ăn và vui chơi.
Tối đến cả nhà cùng quây quần bên đống lửa vui đùa, bọn trẻ nghe cô kể chuyện
cổ tích đến khuya. Những nụ cười còn đọng trên khóe môi. Niềm hạnh phúc ngập
tràn còn vương trên ánh mắt. Cám ơn những ngày nghỉ thật ý nghĩa bên gia đình
đã giúp cô níu kéo mùa Đông dẫu hơi muộn, cho cô có thêm sinh lực để bước vào
năm mới.
Ngày mai, cô
sẽ trở lại phố núi với cuộc sống thường nhật mang hy vọng những bước đi mới
tràn ngập niềm tin. Ngước mắt lên trời, cô thầm cầu xin cuộc sống sắp tới là
khoảng trời bình yên và yêu thương. Đêm yên vắng, xào xạc với tiếng lá chạm vào
nhau của vườn cao su sau nhà. Sương rơi mỗi lúc một nhiều hơn, cô khẽ với tay
kéo tấm chăn đắp tận cổ, khẽ mỉm cười và nhắm mắt mơ về một nơi xa lắm, ở nơi
ấy sẽ chẳng còn những muộn phiền và cô sẽ lại bước đi đều đặn với nhịp thở của
cuộc sống bình yên đón đợi.
Viết cho mùa sắp qua....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét