Ta đi qua cơn
gió của buổi chiều cuối năm, lay động những ký ức đã ngủ quên tự bao giờ. Ta
không đứng lại. Ta bước thật nhanh về phía trước để đón những khám phá mới
trong hành trình cuộc đời. Ta vốn thích như thế.
Trong đêm tĩnh
lặng, nỗi nhớ trở mình, ngột ngạt trong sự hoang hoải. Thấy chạnh lòng trước
những cơn gió mùa thổi mãi, thấy đơn điệu xào xạo của những đám lá vàng đang xơ
xác. Chiều đông, cơn gió mùa vô tình mê mải chở lạnh đi qua hiên nhà, hờ hững
thổi... Lại bắt đầu những ngày đông xa ngái, thấy thân thương những bếp lửa
cuối chiều, những ngọn khói lam chiều xa xăm. Cây cầu cũ vẫn nằm gối đầu qua
những mốc thời gian, cùng những chuyến xe chở mùa ngang qua phố. Đông về, bỗng
chốc thấy cuộc sống êm đềm và chậm lại.
Khoảng trời chiều
cuối năm vẫn mênh mang. Gió hát, bài tình ca ru cho tháng năm ngày xưa của một "chiều không chút nắng, mây bay lặng lẽ
về trời", của "dòng sông
xưa buồn nhớ cánh chim trời" nơi một Hà Thành thuở ấy. Thời ấy, ta đã
đi qua mất rồi, nhanh quá, một thuở thiếu thời, một thuở ngây ngô còn buộc hai
bím tóc nhảy lò cò trong sân dưới bóng cây lê-ki-ma cạnh giếng nước mát rượi,
của những buổi trời chiều Đông co ro ngồi bên đống lửa cùng mẹ ngóng tin bố từ
biển xa.... Khoảng trời đó, ta còn nhớ như in, không hiểu sao mọi quá khứ đều
vội vã qua nhanh, nhưng những ký ức về mùa đông lại không thể phai nhạt?
Con đường quốc
lộ rộng thênh thang với những dãy cao su thẳng tắp nơi phố núi. Phố vắng lặng
như chỉ mình ta độc hành. Chiếc xe nhẹ nhàng lướt qua với những suy nghĩ mông
lung không đầu không đuôi và với bộn bề
toan tính nơi đất khách quê người. Thèm một cơn gió lạnh phương Bắc để xoa dịu
cõi lòng giữa cuộc sống xô bồ tất bật.
Phố núi, yên
lành trong sương sớm. Vài chiếc lá vàng khẽ lìa cành. Ta nghe đồng xưa tiếng mẹ
cong lưng với nụ cười giòn tan vẫy chào lũ nhỏ cắp sách tới trường. Nụ cười hồn
hậu, mẹ để gió mang theo đến tận nơi những đứa con đang ở nơi góc bể chân trời
xa lạ.
Chiều nay, gió
không về. Ta ngóng nhìn về Hà Nội năm xưa, của những cơn mưa phùn bất chợt, với
những cơn gió lạnh buốt giá quyện lẫn mùi hoa sữa, mùi hạt dẻ, mùi bắp nướng
quanh Hồ Tây. Đợi chờ một cơn gió lạnh thổi qua miền nhớ ngày xưa, có đôi bàn
tay mẹ thắp sáng ước mơ trong đống lửa tí tách chiều Đông năm nào.
Chiều nay, gió
không về, sao có chút lạnh thoáng qua? Sao bồi hồi nhớ một Hà Nội xưa đến thắt
lòng....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét