![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh93fmaYlj2LIUhcH9sctqEhIpYMGC-kZV6Ta0f33UW6QXGdtOnvMX5Zf0hyphenhyphenlXMx-g7aBhD7gL3xq381Tbrh19eWW94X9o9hEnKGV3OMnxndEbodq-JWdHHSw5alGOtJsPZLQdfjnd9MRGC/s1600/ima654ges.jpg)
Bạn ngồi ở đó, quán cà phê ven biển lộng gió. Gương mặt điển trai của ngày xưa giờ phong trần hơn rất nhiều. Vẫn nét đa tình năm xưa, bạn thu hút người đối diện bằng những lời lẽ chân thành, đơn sơ mà thấm thía. Bạn của ngày xưa và bạn của hiện tại, vẫn là một. Con người ấy chỉ khác là bạn đã có một gia đình hạnh phúc, còn mình cũng đã theo đuổi lý tưởng của đời mình. Lần đầu gặp bạn khi bọn mình còn ngồi trên ghế nhà trường với bao ước mơ hoài bão lớn lao. Bạn là người ấy, người bạn 15 năm trước của mình, dẫu ngày ấy đã xa, xa lắm.
Bầu trời đêm
nay giữa thành phố biển chẳng có sao. Ánh trăng tháng Bảy mờ đục cũng bị che
khuất bởi sự hào nhoáng của những ánh đèn đường sáng rực. Biển đêm với từng đợt sóng dập dồn ùa vào rồi lại vỡ tan ra, như ký ức của bao
năm bỗng chợt hiện về chóng vánh. Bạn cười buồn mông lung bảo rằng
ngày xưa bạn bị đối xử một cách vô tình đến tàn nhẫn… Câu nói chân
thành ấy khiến lòng mình chợt xốn xang. Ngày xưa ấy đã trôi bẵng đi
bởi cái vô hình của không gian và vô tình của thời gian. Hồi ấy,
mình đón nhận cuộc sống với nụ cười tươi, đơn sơ chẳng chút bận tâm.
Và có lẽ chính vì tính cách đơn sơ ngây ngô ấy mà mình bị trách là
vô tình đến nhẫn tâm chăng? Bạn chẳng trả lời, chỉ nhìn vào ánh mắt
mình như muốn hờn trách điều gì đó.
Rồi cả hai đều
cười nhẹ như những bọt nước đêm tung trắng xóa vỡ tan. Nhìn nhau, đã
thấy thoáng thời gian vùn vụt. Bạn đã trưởng thành lên rất nhiều,
trông lam lũ hơn vì mưu sinh, chững chạc hơn vì những trải nghiệm. Bạn bảo
người ở độc thân trông trẻ, mình chỉ mỉm cười. Ngoảnh mặt, đã thấy
nét thơ ngây thuở nào chỉ còn là những vết hằn mông lung sâu hoắm
trong đáy mắt. Chúng mình đã lớn hết rồi, nhanh thật, và cũng không
còn phải tránh né hay dối lòng như ngày xưa nữa. Năm tháng dần trôi, nhưng gương mặt ta
vẫn còn tràn đầy nhựa sống qua bao thử thách gian lao.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4HbKxOOPyliMx58xzL3HHiorwl-4lSU_NSQMe9P-xyX7-cKE0ERxBxaQGAbRuPNjo9dS6a9qjeJ1O1RXLY4VJDA-n5wRbZV53FFZJgUWaf2PTKrrBlJv1a6y2Det-IKfIB2MTtghQ_ra5/s1600/6391442653_1031408623.gif)
Gió thổi mỗi
lúc mạnh hơn, dường như sắp có cơn mưa đêm. Bạn nghiêng đầu, lắc nhẹ
ly cà phê đen, ánh mắt nhìn xa xăm, nụ cười nhẹ như gió thoảng. Câu
chuyện về hiện tại của bạn cũng không có gì đáng phiền muộn. Đành
rằng cuộc sống không bao giờ như ý mình, nhưng bạn đã biết mở lòng đón
nhận tất cả, và nhờ tính lạc quan mà bạn có thể vượt qua được
biết bao sóng gió ập đến trong cuộc đời. Bất chợt bạn bảo mình hãy
cứ vô tình và nhẫn tâm như thế nhé để có thể tiếp tục bước tiếp
trên hành trình đời mình. Mình chợt thắc mắc trong lòng: Tại sao bạn
lại lấy kinh nghiệm đau thương của bản thân mà bảo mình cứ tiếp tục
làm như thế nhỉ? Bạn cười nhẹ: “Qua trải nghiệm, T thấy thế! T không
muốn bạn bị tổn thương như ngày xưa nữa…”. Mình chột dạ. Mình có vô
tình quá chăng, để rồi ngày ấy, “một người đi, một người quên”?
Mình liếc nhìn
đồng hồ, vội vã chào tạm biệt và rời khỏi. Bạn trách, “Mấy năm gặp lại mà chỉ
gặp nhau có nửa giờ thôi sao? Lại vô tình nữa rồi, người bạn vô tình
của tôi ơi!”. Nhưng thôi, hãy cứ vô tình như thế để cõi lòng được nhẹ
tênh như đám mây đen đang bay vội để tránh những giọt nước mưa rơi
xuống làm mất đi giây phút lãng mạn của những đôi uyên ương hò hẹn đêm nay. Hình ảnh cuối cùng cũng như hình ảnh đầu tiên là nụ cười bí
ẩn mà chân thành của bạn khiến mình chẳng thể quên.
...
Và rồi ta đến và đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Hãy cứ thế nhé! Hãy cứ là cơn gió vô tình, không ràng buộc, không làm khổ nhau để cho nụ cười vẫn đọng mãi trên môi, bạn thân nhé!
...
Và rồi ta đến và đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Hãy cứ thế nhé! Hãy cứ là cơn gió vô tình, không ràng buộc, không làm khổ nhau để cho nụ cười vẫn đọng mãi trên môi, bạn thân nhé!
Con người mặc dù đã có cuộc sống hạnh phúc nhưng đôi khi họ nhớ về những chuyện xa xăm, dẫu có là buồn hay bị xem là vô tình thì giờ đây đã trở thành những kỉ niệm không phai trong họ. hihi
Trả lờiXóaCảm ơn những chia sẻ của Thùy An.
Trả lờiXóaMình cũng nghĩ rằng con người ta dầu sống trong hiện tại, nhưng vẫn có đôi lúc tìm về quá khứ để lấy "nhiên liệu" mà sống. Quan trọng là ta biết phân biệt đâu là những kỷ niệm giúp lòng ta phấn đấu hơn.
Quá khứ có những kỉ niệm khiến lòng ta không thể quên và muốn được trở về nhưng cuộc sống thì phải luôn hướng về tương lai, là đích đến mà con người muốn phấn đấu tới.
Trả lờiXóa