Trang

Music

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Trăng trên phố núi


Phố núi hoang vu, lành lạnh dưới làn sương mỏng của buổi chớm bình minh. Chút ánh sáng mỏng manh còn sót lại của mảnh trăng mờ đục tháng Sáu vẫn kiên nhẫn phơi mình trên đỉnh núi như chưa muốn nhường chỗ cho ngày đang đến. Hạ về với những cơn mưa dai dẳng không dứt khiến cái lạnh thấm vào thịt da làm lòng nó xao động lắm.
Giờ đây, nó ngồi viết những dòng này trong cô tịnh thanh vắng của cõi lòng, sau dư tàn của những ngày trại hè mệt lả nhưng cũng tràn niềm vui. Đời tông đồ với những bước chân không ngưng nghỉ trong sứ vụ khiến cho người sứ ngôn có khi cũng muốn chùn gối. Và rồi cũng phục vụ không hẳn lúc nào cũng là bài ca của niềm vui, mà trong góc khuất nào đó vẫn còn dư âm của những giọt nước mắt. Lửa cháy mãi thì cũng phải tàn. Nhưng người tông đồ phải mang lửa về tim để ánh sáng bất diệt ấy được cháy mãi, tỏa sáng và hâm nóng lửa nhiệt thành, không được để cho những đêm đen u tối hoành hành tiêu diệt. Mỗi khi lửa vụt tắt, nó không chấp nhận ngồi nguyền rủa bóng tối. Không bao giờ, nhưng lại cố gắng khơi lên dù chỉ là chút ánh sáng le lói bé bỏng như tiếng trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt trong lồng ngực nó.
Ánh trăng mùa này không sáng dưới màn trời mờ hơi sương, đủ để cho lòng nó thấu cảm nỗi xót xa về đời tông đồ qua cuộc đời của Thánh Phanxico Xavie. Dẫu chưa được diễm phúc đến viếng mộ của thánh nhân nhưng trong lòng nó vô cùng cảm kích về con người vĩ đại này. Nó đang ở nơi phố núi để hình dung ra phố biển ngày ấy, lâu lắm rồi…
Nó hình dung con người đầy dũng cảm trong những ngày đầu tiên trên đất Ấn. Hơn 400 năm về trước, Phanxicô Xavie là một người đàn ông mới ngoài tam thập, ba mươi sáu, hơn nó một chút thôi, nhưng đã dũng cảm tự nguyện đến một vùng đất đầy chướng khí, âm u, muỗi độc, nước độc. Thời bấy giờ, lên đường truyền giáo là vĩnh biệt quê hương, là ra đi không hẹn ngày trở lại, là thực sự chết đi trong lòng một tiếng gọi cho một tiếng gọi cao cả. Không biết hôm ở bến tàu Lisbon từ giã thành phố Châu Âu diễm lệ, Phanxicô có những xúc cảm nghẹn ngào, có bịn rịn nhớ thương gia đình, những người đã từng gắn bó trong lý tưởng và ngài có biết đây là cuộc ra đi không hẹn ngày trở lại không?
Và thật sự là thế, chuyến tàu định mệnh ấy đem Phanxico ra đi. Chàng trai này đã vĩnh biệt quê hương bằng một chuyến đi không bao giờ trở về. Bến cũ mênh mông trong tưởng nhớ. Người ra đi thanh thoát nhẹ nhàng cất bước bỏ lại sau lưng mọi nỗi vấn vương. Đến hôm nay mình vẫn không thể hình dung nổi khi ra đi làm sao Phanxico lại không có bùi ngùi nhớ thương về gia đình, bạn bè, con đường xưa? Làm sao nhiệt huyết tông đồ vẫn mãi cháy sáng để không có lúc xót xa cho phận mình?
Nó không biết tâm trạng Phanxico lúc ấy thế nào. Trên chuyến tàu ấy, Phanxico đã ra đi một mình. Chắc hẳn trên bước chân của người tông đồ ấy, ngài cũng đã thấm lạnh những nỗi cô đơn trong tâm hồn. Bước chân ấy cũng không tránh khỏi những rã rời mỏi mệt. Nhưng hồn tông đồ thì không bao giờ bị những khó khăn vùi giập. Ngài vẫn ra đi. Ước mơ lớn nhất của Phanxico là được vào Trung Hoa, nhưng tiếc thay vượt qua bao khó khăn, ngài chỉ mới đến được đảo Thượng Xuyên và vĩnh viễn nằm xuống. Nơi đây ngài cũng làm tông đồ trong sự chờ đợi, nhưng sau những năm lặn lội và lao đao trên đường truyền giáo, ngài bắt đầu thấm mệt. Dẫu gặp bao khó khăn, ngài nói: “Nguy hiểm lớn nhất chính là mất lòng trông cậy và tin tưởng vào Thiên Chúa từ nhân”. Chính vì vậy, dù khó khăn đến mấy, Thánh nhân vẫn ra đi, lòng bửng cháy lửa nhiệt thành tông đồ.
Nó gọi Phanxicô Xavie là Ánh Trăng trên phố biển. Ánh trăng đó dẫu chưa đạt được ước mơ đặt chân đến đất Hoa Lục để truyền giáo, thì ánh sáng vẫn không hề mờ tan. Ngài đã nằm xuống và mãi chiếu giãi ánh sáng đến cho bao con người muốn hướng tìm về Chân- Thiện- Mỹ.
……..
Gió thổi mơn man làn tóc rối. Nó và phố núi nơi này trở mình đón hạ với chút nỗi niềm riêng- chút chạnh lòng với giây phút cô đơn của đời tông đồ, nhưng cũng cố gắng tự nhóm lên trong lòng ngọn lửa ấy, từng ngày, từng giờ… Ước mong trăng vẫn sáng trên phố núi nơi này như đã kiên nhẫn hiên ngang chiếu sáng trên phố biển năm xưa. Hy vọng, hy vọng mãi….
Dòng đời vẫn cứ trôi. Lòng người có chông chênh thế nào thì gió hạ vẫn về. Vẫn với nụ cười nhẹ tênh xua tan mọi phiền muộn, để đón chờ những ngày tháng tới, viết tiếp những trang đời nồng nàn như Ánh Trăng trên phố biển mãi rực sáng năm nào.



2 nhận xét:

  1. Cuộc đời người tông đồ luôn có những thăng trầm, có những gian nan bên cạnh những niềm vui để biết được theo Chúa thì không phải là dễ dàng và để ta càng phấn đấu nhiều hơn nữa.
    Xin Chúa ban Thánh Thần của người xuống trên Sr và những người đang làm công việc tông đồ để Thánh Thần luôn soi sáng, dẫn dắt và đồng hành trên mọi bước đường.

    Trả lờiXóa
  2. Quả là: "Gieo trong lệ sầu,
    thì sẽ
    Gặt trong hân hoan"

    Trả lờiXóa