Một chiều hè khi dạo quanh trên con
đường có lá me bay của Sài thành, tôi bất chợt nghe được những âm thanh thật
trong trẻo. Giọng ca của Vân Khánh ngọt ngào vang lên từ một góc cà phê bên đường:
Mỗi một tình yêu,
mỗi một cuộc đời
Qua bao nhiêu thăng trầm lửa thử vàng mới nên người
Biển xanh vẫn hát những lời yêu thương
Biển lại hát tình ca biển kể chuyện quê hương. ( Biển hát chiều nay- Hồng Đăng)
Qua bao nhiêu thăng trầm lửa thử vàng mới nên người
Biển xanh vẫn hát những lời yêu thương
Biển lại hát tình ca biển kể chuyện quê hương. ( Biển hát chiều nay- Hồng Đăng)
Chao ôi! Tôi đã nghe bài hát
này bao nhiêu lần mà sao mỗi khi nghe lại vẫn nguyên vẹn những cảm xúc, vẫn thấy da diết một
tình yêu với quê hương. Những lời hát khiến lòng tôi xốn xang. Tôi nhận ra tự
bao lâu đã để lòng mình lơ đễnh và có lúc nào đó đã quên mất hương vị biển quê
nhà. Chợt thấy nhớ quê đến nao lòng. Tôi yêu quê mình bởi ở đó có ông bà, bố mẹ…
những người mà tôi yêu thương. Tôi yêu quê mình nơi đó tuổi thơ tôi đã đi qua với
bao nhiêu kỷ niệm. Đó là triền cát trắng nơi tôi cùng lũ bạn nhặt vỏ sò
chơi trò đuổi bắt, đó là những đêm trăng cả lũ nằm dài trên bờ biển nghe tiếng sóng
vỗ, ngửi mùi mặn của biển, đó là những trưa hè trốn mẹ đi ra bãi biển xây những
lâu đài cát mịn….
Tôi không được diễm phúc sinh ra
ở vùng biển. Sau những ngày tháng cơ cực ở đồng bằng Bắc Bộ, ba mẹ dìu dắt anh
chị em chúng tôi đến vùng biển, nơi những người dân chài sống cùng biển và núi.
Bến Đá là vùng đất nuôi lớn đời tôi trong những tháng ngày tuổi thơ yêu dấu. Mặc
dầu không là dân gốc biển nhưng những kỷ niệm về biển không bao giờ có thể phai
nhạt trong tâm trí tôi từ ngày ấy. Tôi yêu những con sóng bạc đầu thời gian, yêu
những buổi chiều ba đèo mấy anh em tôi trên con đường Trần Phú quen thuộc dẫn đến
những bãi biển rộng mênh mông. Chúng tôi ngắm biển, hét lên cho thỏa lòng thích
thú trong lúc ba cặm cụi cắt từng vạt muống rừng đang mùa trổ bông tim tím leo
từ sườn đồi ra đến tận mí nước để làm thức ăn cho đàn lợn đang chờ ở nhà. Ngày ấy
còn ít khách du lịch, đường sá cũng vắng vẻ hơn bây giờ, mỗi lần được ba cho đi
tắm ở Bãi Sau thì tha hồ thỏa thích đùa với sóng, rồi chạy chân trần trên bãi
cát nhặt vỏ sò, xây lâu đài cát,...
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEha5LYTdiuKNI1Anc8yc1zY9Kq3yHzMfHFim9etKcVDBJbk7C_xrQG_Bymmoyvg-mT_sq3Ihlgc-R4dGDKfXAJY2HfgyilpsbOafh40IWnSehhkgoXBjYiFV1-29XYUc1n66i8hTXRWkYAz/s1600/6143451584_c8c86fc854_z.jpg)
Biển
quê tôi không sầm uất như những khu du lịch, cái đẹp chính là màu vẩn đục của
nước biển vì thường xuyên diễn ra hoạt động chài lưới, thu hoạch, buôn bán ven
bờ.
Những
buổi hoàng hôn, mặt trời to và đỏ rực, giận hờn khuất sau những lớp sóng cao
ngất đầu, tôi cứ ngỡ mặt trời đang lặn dần xuống đáy biển. Hoạt động của thiên
nhiên bắt đầu ngưng đọng cũng là lúc người dân quê tôi tất bật đậu thuyền vào
bến, mỗi người một việc, phụ nữ tất tả gỡ lưới, đếm và phân loại cá; đàn ông
khệnh khạng chuyển chiến lợi phẩm sau ngày dài ra khơi xuống thuyền; trẻ con
nhốn nháo vây quanh tò mò, rồi tíu tít chạy nhặt những con cá rơi vãi trên bãi
cát.
Ở xóm xung quanh nhà tôi, hầu như nhà
ai cũng làm cá, làm tôm. Cái mùi cá cũng đi vào tiềm thức của tôi như một dấu
ấn kỷ niệm khó phai mờ. Mỗi lần về quê lên, đồng nghiệp lại chọc tôi: “ Cứ nghe mùi cá là biết liền bồ mới ở quê lên!”.
Tôi mỉm cười, không biết mình đã mang “quê” Bến Đá từ hồi nào nhưng cái cảm
giác hãnh diện len lỏi trong tôi, thấy vui chi lạ. Dần dà, tôi cũng bớt dị ứng
và “yêu” cái mùi nồng nặc ấy từ hồi nào
không hay biết.
Tôi yêu những buổi học Giáo lý Chúa Nhật
thật vui, yêu những tối sinh hoạt cùng các anh chị giáo lý viên trong xứ. Tuy ở
không cách trung tâm thành phố Vũng Tàu bao xa, nhưng Bến Đá lại rất “quê”- quê
ở chỗ con người sống gần gũi, gắn bó với nhau như anh em một nhà. Quê ỏ chỗ gặp
ai người ta cũng chào hỏi cười nói vui vẻ khiến tôi có cảm giác như gia đình
mình cũng cùng sinh ra và sống với họ nơi đây.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh6KEo2sgSfZuhboOsmPpjWCpr5iXPvEO3WB7SoZt5FM7gJHyKz-1y5LpGp1tTxNlQF0IEvDuNNWGNhxXNr5xu3SGXlr4uTAH8K6eFs9RnyGVkXu5t0pojU4AcoYfgghQ93agM52IC773Ey/s1600/d347f031afa86ff3ae81bf2f13cd70b4.jpg)
Có những điều tưởng như bình thường
lắm nhưng khi xa rồi người ta mới yêu mới qúy đến nhường nào. Ngày tôi đặt bút
vào hồ sơ đăng kí thi đại học, tôi đã nói : tôi sẽ lập nghiệp ở một nơi nào đó
không phải mảnh đất đầy sóng và gió này. Mười tám tuổi bồng bột với nhiều hoài
bão, mẹ thở dài không ngăn được tôi. Để bây giờ khi tôi nhận ra tôi yêu Bến Đá,
tôi yêu mẹ đến nhường nào thì tôi đã theo một con đường khác khó có thể trở về.
Nhưng nơi ấy tôi vẫn sẽ cống hiến cho quê hương, nơi ấy tôi vẫn hướng về mẹ, hướng
về Bến Đá với tình yêu thiêng liêng nhất.
Ký ức tuổi thơ là đẹp. Xin được phép trích đăng bài này trên Website Duyên Lãng nhé: http://duyenlang.giesu.asia/song-dao/tuy-but/611-que-huong-chon-tim-ve.html
Trả lờiXóaCám ơn tác giả nhiều nhé.
Biển nơi đầy sóng và gió, có những con người chất phác, thật thà. Tuổi thơ được sống ở nơi ấy thật là thích. Đó là kỉ niệm đẹp thời thơ ấu và trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc sống.
Trả lờiXóa