Trang

Music

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

Gió cuối mùa


Gần như chiều nào cũng vậy, hắn lái xe đến trước cổng trường khi tôi đang trả học sinh về cho ba má chúng. Hắn tự lái chiếc xe lắc (lái rất giỏi) để đến nhà thờ hằng ngày, trước khi lên nhà thờ, hắn bảo thích trò chuyện với tôi. Ban đầu, tôi thật chẳng hiểu được ngôn ngữ của hắn, vì hắn phát âm rất khó nghe. Nhưng đến hôm nay thì tôi đã nghe gần như hết các từ ngữ mà hắn muốn diễn đạt.

Chiều nay, không có thánh lễ, hắn như muốn tâm sự lâu hơn. Tôi hơi miễn cưỡng trò chuyện vì rất bận và khá mỏi chân vì mình phải đứng. Và cũng thương hắn vì mỗi khi nói hắn cứ phải gồng lên trông tội lắm. Thực ra hắn nói chuyện khá hấp dẫn. Chiếc xe lăn của hắn không thể đi qua cổng trường được, đành vậy.

Một đứng, một ngồi, hắn hỏi tôi đang đọc sách gì?
Tôi trả lời: “Sách "Được gọi để sống". Hay lắm!”
Hắn hỏi nội dung?
Tôi lược sơ qua: “Mỗi người sinh ra trên cõi đời này không đương nhiên, nhưng do ý định ngàn đời của Thiên Chúa... là một ơn gọi cao quý…”
Tôi nói thêm: “Ấy mới thấy những người tự kết liễu cuộc đời hay tự hủy hoại mình là do họ chưa ý thức được rằng sống là một ơn gọi.”
Tự dưng hắn như muốn khóc, rồi bảo rằng hồi hai mươi tuổi, có lần hắn đã muốn tự tử.
Tôi hỏi tại sao?
Hắn trả lời: “Lúc ấy mới có cảm giác mặc cảm thực sự vì mình không giống ai: không thể đứng, không thể nói như người bình thường, mặt mũi cũng chẳng giống ai, tay chân thì khoòng khoèo,… Rồi thì không muốn sống nữa.”
Tôi cười cảm thông rồi hỏi: “Thế bây giờ còn ý định đó nữa không?”
Hắn cười tươi rói: “Không bao giờ”.
Im lặng một lúc, hắn bảo: “Lúc ấy chỉ nhìn lên mà không chịu nhìn xuống. Giờ nhìn xuống thấy mình còn may mắn hơn bao người khác.” (À, lúc ấy có một đứa bé 10 tuổi mà chỉ nặng 7 kg, “người tí hon” mới vào trường ra về. Con bé do cha mẹ không muốn sinh ra nên đã làm đủ mọi cách phá, nhưng nó vẫn ra đời đương nhiên trong một thân hình dị dạng).
Hắn bảo: “Vẫn còn hơn bé này.” (Hắn chỉ theo khi người đón bé đã rồ ga xe máy).
Rồi hắn nói nữa, nói nhiều điều mà tôi không nghĩ hắn chỉ ngồi trên chiếc xe lăn lại có thể hiểu biết sâu sắc đến vậy. 
Nắng chiều vàng vọt xuyên qua kẽ lá dọi vào mặt, nhưng tôi chẳng thấy chút nóng, cũng chẳng cảm thấy mỏi chân dù đứng khá lâu. Cơn gió cuối mùa ghé ngang dường như cũng làm dịu nhẹ cả hồn đất trời. Chỉ thấy tuy chỉ mất chút thời giờ nhưng mình đã “được” nhiều quá. Xem ra cái thân thể tuy khiếm khuyết kia lại dư dật lòng quảng đại, lòng biết ơn cuộc đời. Còn mình có khi đủ cả tay chân mắt mũi mà lại thiếu đi điều cần nhất trong cuộc sống là mở rộng tầm nhìn.
Những lời của hắn làm tôi suy nghĩ mãi: “Nhìn xuống”. Có lẽ tôi sẽ nên nhìn xuống nhiều hơn là nhìn lên để biết bằng lòng với cuộc sống, một cuộc sống đôi lúc không như ý mình, để cũng biết tập tha thứ, yêu thương mình và người khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét