Phố núi đang lặng chìm trong cái lạnh
tàn đông.
Tiết trời nay không còn ảm đạm,
rét buốt như những ngày đầu Đông, hay những đêm gần Lễ Noel ôm vai đi giữa
những ánh đèn lấp lánh sắc màu nữa. Nhớ về mấy đêm co ro trong căn
phòng tối, chỉ biết ngồi đó, ngó ra ô cửa mịt mùng đón cái rét tạt vào mặt rồi
nghe “Chuyện của mùa Đông” hay “Đêm nằm mơ phố” để cho ký ức được phép trở về
thực tại. Cái rét phương Nam tuy không buốt như phương Bắc năm xưa, nhưng cảm
xúc cũng đủ ùa về. Lạnh đấy nhưng cũng ấm áp lắm.
Tôi, vẫn sống, vẫn làm và cũng
vẫn tận hưởng được cái đẹp của không gian và thời gian. Nhưng viết lách thì chỉ
khoảng Thu- Đông thì cảm xúc mới trọn vẹn. Tôi cảm phục những người luôn có thể
đồng điệu hồn mình với không gian để mà thưởng thức tròn vẹn thời gian. Kẻ có
thể uống được nét thơ của vị hè dẫu trên đầu là nắng thiêu như đổ
lửa. Một vài người lại có thể lang thang trên phố, bên cạnh những ánh đèn vàng khuya khoắt,
trầm mặc, lạnh lùng mà hôn vào phiến môi trần băng tuyết của mùa đông. Hay những
khi gió rét
quay cuồng, mọi thứ cần được có đôi cũng như những kẻ cô đơn khát thèm một
hơi rượu cay, một làn khói nóng. Hay những khi sương giá trải dài sau mỗi bàn
chân, những khốc khô như muốn len lỏi khắp mọi nẻo đường mà vỗ về những cánh áo
mỏng tang, những bờ môi run rẩy. Ấy vậy mà luôn có những kẻ vô tư độc bước, cất
lên mùa nghêu ngao tiếng hát, thở vào đời cơn gió si mê…
Hôm nay, cái lạnh đã dịu dần đi. Gió rét vẫn còn sót lại nhưng bên cạnh đó thì nắng cũng đã ươm vàng. Phố núi
lại hiền hòa với những đường trời luồn qua mây trắng, trông như dải gấm xanh
biếc lộng lẫy vắt ngang qua một dòng sông thơ mộng. Tiễn bước hoàng hôn, từ
căn phòng quen thuộc ngập những nhánh thủy sinh, những bông hoa ép khô, không
còn nữa mây mù và lạnh lẽo. Thay vào đó là ánh hoàng hôn len lỏi làm ấm áp cả
một góc phòng. Chiều nay còn có cơn mưa bất chợt ghé qua. Mưa trái mùa. Nhưng
nhờ mưa mà những nặng nề trên thân thể biến mất sau mấy ngày mà lúc nằm xuống
chỉ mong một giấc ngủ ngàn thu.
Chiều nay, học trò về trễ vì cơn
mưa ghé ngang chẳng báo trước, đứng ngắm mưa trò chuyện với phụ huynh tự dưng nhớ
đến cơn mưa bất chợt của cái Tết nào đó trên con lộ dài ngút ngàn, thử thách cả
quãng đường đi. Lạnh lắm nhưng lòng lại ấm lắm, không hiểu sao? Nhớ ngày xưa cô
giáo dạy Văn có câu: “… kỷ niệm bất chợt ùa về như những con sóng nối tiếp nhau
xô vào bờ ký ức…”. Chỉ mấy hạt nước mưa tạt vào mặt thôi mà như có bàn tay
lạnh giá ngày nào vừa mới chạm phải.
Đám học trò nhỏ đã về hết, một mình trở về
với ca dạy đàn sau cùng, hành lang vắng lặng, chỉ có cơn gió thổi nhẹ hong khô
mấy giọt mưa còn sót lại. Mùi ẩm của đất khô bốc lên ngai ngái, bỗng dưng thấy
tỉnh táo sau bao ngày nằm oằn mình trên những cơn đau. Cuộc sống mà, đến rồi
lại đi, chẳng ai đau mãi, chẳng có gì tồn tại mãi, chỉ là ta có đủ kiên
nhẫn để đợi chờ mây mù bay qua hay không mà thôi. Một chiếc lá nhẹ rơi trước
mặt, ta bỗng thấy mọi sự nhẹ nhàng, thanh thoát dưới ánh hoàng hôn muộn. Nếu cứ
đạp lên đau thương mà dang đôi tay với đầy hạnh phúc liệu
một ngày ta có quên mất rằng mình đã là ai? Chi bằng một chút nghĩ về
những điều mình đã trải qua mà trân trọng hơn những thứ hôm nay cuộc đời mang
lại. Để biết rằng ở chốn tận cùng của tuyệt vọng và xơ xác cũng có những điều
đẹp đẽ đến lạ lùng, mà bất cứ ai đã một lần lãng quên, bất cứ ai đã một lần
đành lòng vứt bỏ sẽ không bao giờ hiểu được. Đau thương và hạnh
phúc là đôi ngả đường song song vô tận, những kẻ phiêu diêu trên nỗi buồn
thì luôn ngoảnh cổ khát thèm hạnh phúc, còn những người đang bước trên con
đường hạnh phúc sẽ luôn nhìn thấy nỗi buồn ở bên cạnh mình. Cứ mải miết đuổi
theo những thứ xa hút tầm tay, thì thử hỏi sao lòng lại không trống trải? Có
những thứ qua rồi mới chợt nhận ra nó đẹp, có những người xa rồi mới ngỡ ngàng
biết đã yêu thương.
Phố núi cuối Đông thật đẹp với những cánh rừng cao su đang thay bộ cánh như chiếc thảm khổng lồ đỏ úa... Và ta sẽ lại dạo bước trên con phố
ấy, nhưng không phải phố của ngày xưa nữa. Phố mới cũng ngỡ ngàng chào đón ta của hôm nay với những trầm mặc nhưng vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng lướt
qua mọi phiền muộn của ngày xưa.
Bình yên nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét