Trang

Music

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2018

Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại...


Tôi gặp em trong một buổi sớm chớm hạ khi nắng đã len qua ngọn đồi. Có một sự khá ngỡ ngàng khi trông thấy em. Em như cô búp bê tí hon biết nói trong truyện cổ tích khi xưa được nghe bà kể bên bếp lửa chiều Đông vậy.
Tôi đã từng thăm viếng những mái ấm khuyết tật, hay bị hội chứng down, nhưng trường hợp như em thì chưa bao giờ thấy cả. Sáng hôm ấy, thấy em nhút nhát đi bên người bảo hộ, tôi bèn cố gắng phá tan cái hàng rào ngăn cách và lạ lẫm ấy bằng một nụ cười. Nụ cười mà mấy ngày sau khi quen em bảo: “Con thích nụ cười ấy của cô. Cô cười con mới dám đến nói chuyện với cô, vì con sợ người lạ lắm”. Tôi bồng em trên tay, nhẹ bẫng, hỏi han vài câu chuyện. Em trả lời như một người lớn. Em đã mười tuổi, nhưng chỉ nặng gần bảy ký lô. Trong cơ thể em, cái gì cũng nhỏ xíu. Trừ cái đầu rất thông minh, nhạy bén hơn người. 
Hỏi thêm vài thông tin từ người bảo hộ, người nuôi em, thì biết rằng ba mẹ em không muốn sự hiện diện của em nên đã tìm mọi cách phá, nhưng không được. Em vẫn ra đời. Người nuôi em kể rằng khi ra đời, em chỉ bé bằng trái bắp, bác sĩ thương ráng nuôi, ráng nuôi, và may mắn, em vẫn sống, vẫn hiện hữu như một người bình thường. Mẹ em khi vừa sinh ra em trông thấy dị quá đã bỏ em đi xa, còn lại người cha một thân một mình bèn gởi cho bà nội. Mấy năm sau, một lần bà nội chở em đi thì bị tai nạn, bà qua đời. Em thì bị gãy mũi nhưng vẫn còn sống. Ba em phải đi làm nên cứ nhốt em một mình trong phòng cả ngày, có người thấy thương bèn đem về nuôi. Và bây giờ họ cho em đến trường.
Tôi bế em trên tay, trò chuyện, ban đầu cô bé thấy lạ nên chẳng chịu nói thật, chỉ trả lời quanh quẩn. Nhưng chỉ sau một ngày, cô bé nói hết cho tôi hay về ước mơ, về ba mẹ, người nuôi,… một cách rất tế nhị. Giọng nói lanh lảnh cứ như cái đài phát thanh nhỏ xíu vậy. Tôi cảm thấy gần gũi cô bé búp bê này. Thương cho em, cho ước mơ của em: con thích trở thành ca sĩ (bé hát tốt), thành người mẫu và diễn viên đóng phim. 
Cứ nghĩ về cô bé búp bê này, tôi thầm cảm tạ Thượng Đế vô vàn. Mạng sống mong manh của em, dù có người muốn tiêu hủy, nhưng…. Không gì nằm ngoài thánh ý của Thiên Chúa. Người muốn em sống, và em đã sống dù bao nguy hiểm đe dọa. Em vẫn cười, vẫn nói, vẫn vui, vẫn ủ ấp ước mơ như bao con người và hạnh phúc trong từng ngày sống. 
Tôi hỏi: “Bé có vui không nào?”
Cô bé cười tươi trả lời: “Con vui chứ, đi học được gặp các bạn, gặp cô, con vui nè!”
Trẻ thơ đơn sơ như thế đó. Chỉ một điều bé nhỏ cũng làm em hạnh phúc. Còn tôi, có khi nào tôi thấy rằng hạnh phúc là khi còn được thức giấc nhìn thấy ánh nắng lên, nghe tiếng chim ca mỗi buổi sớm? Hay tôi cứ đi mải mê tìm đâu xa xôi rồi đau khổ trong vô vọng?
Có lẽ lúc này là lúc đủ lớn để mong bé lại….?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét