Đã
mấy tuần nay, trời chiều phố núi chẳng vương hạt nắng, khuôn viên Tu viện bốn bề
vắng lặng. Suốt cả ngày chỉ vài hạt nắng nhẹ ghé qua rồi mây xám lại bao quanh. Dường như trời đất cũng hiểu nỗi lòng người bạn của nó nên cứ lặng
lẽ đến hoang vu.
Sau
khi người cuối cùng tôi đặt niềm tin làm tôi ngỡ ngàng, kể từ dạo ấy, tôi không
thể nói, không cười, chỉ lặng lẽ cố gắng chu toàn bổn phận hằng ngày. Những
người xung quanh không thể hiểu sự im lặng trong tôi kinh khủng đến thế nào.
Chính tôi, tôi cũng chẳng thể tin có ngày mình lại không thể hát, không cười,
không nói, lúc nào cũng suy nghĩ. Mặc dù luôn dặn lòng, hãy đơn giản hóa mọi vấn
đề, bớt suy nghĩ để bớt đau khổ. Hôm trước đi đường suy nghĩ mông lung thế nào
mà bị công an giao thông gọi lại phạt. Ấy thế mà cũng đứng khóc
ngon lành, khóc cả quãng đường về, đến hôm sau hai mắt vẫn nặng trĩu. Lạ, từ
lâu rồi chẳng khóc, vậy mà sao giờ thấy dễ khóc thế không biết.
Đôi
lúc tôi chẳng hiểu nổi mình. Và rồi, những trắc trở làm tôi phân vân trong chọn
lựa. Đi tiếp? Hay dừng lại? Rẽ lối hay thẳng tiến? Tôi không thể trả lời. Thiên
Chúa cũng im lặng. Người chỉ ở trên thánh giá đó, nhìn tôi. Sự im lặng đôi lúc
khiến tôi ngột ngạt. Tôi chờ câu trả lời từ Chúa cho rõ ràng để tôi còn tính
toán cho chặng đường phía trước của mình. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tại sao Chúa
không dựng nên một tôi khác, vô tư, chăng suy nghĩ cho bớt khổ? Nhưng dường như
Thiên Chúa đã ấn định mỗi người như thế rồi, như Ngài dựng nên gần 8 tỉ con người
trên trái đất này có ai giống ai đâu. Nghĩ thế, tôi bắt đầu tập chấp nhận mình.
Kệ, mình thế nào cứ để thế ấy, học hỏi được gì thì học hỏi, chứ không gắng gượng
để trở thành một con người khác. Cha linh hướng, người dìu dắt từ những bước
đầu đời tu có nói: “Lúc nào Cha cũng thấy con suy tư,
lặng lẽ, khó hòa nhập. Như thế khổ tâm lắm con ạ!”. Tôi nhớ như in những lời
đó. Tuy nhiên, gần 20 năm qua, và bao lần Cha vẫn nhắc lại, nhưng tôi vẫn chẳng
thể thay đổi được. Tôi nói với Cha: “Bao năm qua con cũng cố gắng nhưng chẳng khác được. Con nghĩ có lẽ Chúa tạo nên con như thế rồi, bây giờ con sẽ chấp nhận mình. Con
nói với Chúa rằng: "Con là vậy đó, xin Chúa giúp con.” Và kể từ dạo ấy, tôi chỉ
biết tìm đến con chữ, buồn cũng viết, vui cũng viết để trang trải lòng mình. Tôi
sợ hiệu ứng đám đông. Có lẽ chưa ai đủ thấu hiểu tôi. Ngay cả đến cha mẹ, những
người yêu thương tôi nhất cũng không thể hiểu. Bởi càng yêu thương, tôi càng
không muốn cho ba mẹ biết những trăn trở của tôi. Cũng có người hiểu tôi, yêu
thương và không muốn cuộc đời tôi phải tiếp tục rơi những giọt nước mắt, nhưng
người ấy cũng qua rồi. Bây giờ, tôi lại như ngày xưa, tự tìm sức mạnh cho mình.
Giữa lúc mọi sự chênh vênh, lòng người chông chênh, cuộc đời cũng chông chênh, tôi buồn đấy nhưng vẫn tin vào một phép màu. Trong thinh lặng là lúc tôi cảm nhận được những điều mới mẻ nảy sinh từ những suy tư.
Giữa lúc mọi sự chênh vênh, lòng người chông chênh, cuộc đời cũng chông chênh, tôi buồn đấy nhưng vẫn tin vào một phép màu. Trong thinh lặng là lúc tôi cảm nhận được những điều mới mẻ nảy sinh từ những suy tư.
Trong cộng việc hằng
ngày, tôi tiếp xúc với những đứa trẻ, chúng hồn nhiên, vô tư. Chúng hạnh phúc
vì chúng không có quá khứ, cũng chẳng nghĩ đến tương lai. Chúng chỉ tập trung
sống giây phút hiện tại. Chúng vừa khóc đấy nhưng cũng có thể cười ngay. Vô ưu
lắm! Đáng yêu lắm!
Có
lẽ không ai có thể chấp nhận một con người đã đi quá nửa đời người mà lại còn
than vãn cuộc đời. Tôi thì vốn dĩ không biết khoe mình trên những trang mạng xã hội, chỉ trân trọng những điều chân thành. Trước đây, tôi chỉ viết Blog. Đó là thế giới nhỏ của tôi sau một ngày. Từ ngày
Facebook lên ngôi, tôi cũng tham gia, nhưng không thích kết bạn nhiều. Tôi
không thích nhìn cả dãy đèn sáng xanh mà chẳng thể nói chuyện được với một ai,
thậm chí kết bạn mà chẳng biết bạn là ai. Tôi nối kết lại với những người bạn học
hơn mười lăm năm trước. Nhưng bạn bè tôi, ai cũng có cuộc sống riêng, bộn bề với
bao lo toan cơm áo gạo tiền, con cái. Chỉ mình tôi chọn lối sống của kẻ tu
hành. Vốn dĩ làm việc với tốc độ khá nhanh, tôi luôn tạo việc thêm để mình làm
cho không còn thời gian mà suy nghĩ lung tung. Mấy năm viết lách cùng những giải
thưởng đã tôn vinh tôi thành “nhà văn” đấy, nhưng tôi chưa bao giờ nhận danh dự đó về
mình. Nhớ lần thi tuyển vào khối C, đề tự luận: Văn học là nhân học”.
Tôi thấm thía tới giờ. Mình viết thì mình phải sống. Thế mà, đôi lúc tôi viết chỉ
đủ để trấn an, động viên khích lệ mình, để lúc đau khổ đến tột cùng, tôi đọc
lại tìm kiếm sức mạnh bước tiếp. Thế nên tôi chẳng dám nhận mình là nhà Văn bao
giờ. Tôi là tôi, vui thì hát, buồn thì viết hay lang thang đâu đó, chán thì lao
vào công việc, ngủ được thì ngủ. Thế thôi, tôi chẳng hay ho gì, cũng chẳng là một kẻ
đặc biệt.
Có
lẽ chẳng ai đăng lên Fb những lời như tôi nhỉ? Trên trang mạng xã hội, người ta
thường khoe mẽ, quảng cáo, tô vẽ, đánh bóng mình bằng những lời ca ngợi, còn
thực thụ họ có hạnh phúc không thì tự họ biết. Ảo kinh khủng! Còn tôi, tôi chẳng
tìm kiếm like, commens, bởi với tôi, tôi hiểu tôi, thế là đủ. Tôi cũng không có
thời gian vào trang người khác mà khen tụng họ. Bởi điều đó chẳng thật tí nào.
Thế đó, con người của tôi, thích lang thang đâu đó, thích lặng lẽ một mình. Biển,
sông, núi, gió, trời trăng là những bạn tâm giao mà tôi có thể trút bầu tâm sự,
có thể khóc, cười hồn nhiên như một đứa trẻ, có thể trở về với chính mình, với
con người thật của mình. Và nơi đó, hạnh phúc và bình yên có chỗ trú ngụ.
Chiều
nay, sau những ngày vật vã với bao nước mắt, những ngày mà tôi có thể khóc như
một đứa trẻ vì những cơn đau của thân thể và vì những đắng cay, nghiệt ngã của
cuộc sống, tôi đã có thể bắt đầu mỉm cười. Kệ nó, biết được lòng người chông chênh, buồn, nhưng đó cũng là bài học để bớt đặt niềm tin nơi họ. Mấy ngày qua, trong
những lúc phiền muộn nhất, tôi tìm đến những người già neo đơn, những hoàn cảnh
khổ cực để mình thấy nỗi đau của mình chẳng là gì cả. Có lẽ nhờ vậy mà thấy
lòng phấn chấn lên. Khi quên mình để nghĩ đến người khác, ta sẽ thấy mình bớt
ích kỷ. Và khi quan tâm đến người khác, ta cũng quên đi những phiền muộn nơi
mình.
Có
lúc ngồi ngẫm nghĩ, nếu tôi chọn một cuộc sống khác, có lẽ tôi cũng tất bật
lắm, chẳng có thời gian ngồi đây mà lý lẽ với cuộc đời. Kể từ dạo có thể viết
là trái tim có nụ cười. Làm được những điều mình thích là hạnh phúc rồi, đơn giản
thế! Chỉ tiếc là thực tế thì người ta thích xem hình ảnh hơn, vì nó nhanh và
bắt mắt. Thời đại này, xã hội này bắt người ta phải chạy mà nên cứ đăng hình là cả mớ likes,
còn viết thì may ra có vài kẻ miễn cưỡng nhấp vào cho lịch sự, có khi cũng chẳng đọc. Nhưng tôi đâu
viết cho họ, tôi viết cho chính mình tôi. Viết cho những niềm vui nỗi buồn qua
những thăm trầm của cuộc đời.
Cuối
năm về với những cơn gió Đông ào ạt và những cơn mưa trái mùa bất chợt. Thôi, mây mù đã
bay qua rồi, cảm ơn tất cả những đau thương ghé qua. Mình còn sống, làm được gì thì hãy làm cho những người con bé nhỏ nhất của
Chúa, để thấy mình còn hạnh phúc, để thấy được rằng sống là một niềm vui. Trời
đất cũng nhẹ nhàng sau những ngày đỏng đảnh đến phát ghét, bởi nó khiến thân thể
tôi nhức nhối. Sau tất cả, tôi hiểu rằng MỌI SỰ RỒI CŨNG QUA, cái gì cũng có thể
qua.
Có cơn
gió mồ côi ghé ngang, thổi sạch mọi phiền muộn.
Bình
yên nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét